Mạn Tường nhếch mép: "Tôi thế nào?"
Phiến Tuyết Sương sợ hãi cầm bình hoa ngay đầu tủ ném về phía anh, đã bị anh dễ dàng né được.
"Tại sao anh lại tìm được tôi?" - Phiến Tuyết Sương gào thét.
Mạn Tường vô cùng bình tĩnh, tay lên đạn đáp lời: "Tôi ngửi được mùi có kẻ hại Lâm Nhĩ Tích đang ở đây"
"Đoàng"
Tiếng đạn vang lên thật chói tai, Phiến Tuyết Sương cứ vậy ngã phịch xuống đất, đầy bê bết máu. Hai mắt cô ta trợn lên trông rất kinh dị.
Mạn Tường cất cây súng yêu quý vào, từ thiện ngồi xuống đưa tay vuốt mặt cô ta một cái. Sau đó anh đứng phốc người dậy, tiện tay thực hiện bước cuối cùng.
"..."
Mười phút sau, Mạn Tường đã rời khỏi tòa khách sạn và có mặt trong xe. Anh móc trong túi ra tấm hình chụp lén Lâm Nhĩ Tích từ phía xa, chất lượng không được rõ.
Vừa vuốt vuốt tấm hình, Mạn Tường vừa thì thầm: "Cô sát thủ, tôi trả thù cho cô rồi. Việc của cô là nhất định phải bình an khỏe lại"
Nói rồi anh cẩn thận cất tấm hình ngay ngắn rồi phóng xe rời đi. Không lâu sau đó, trên trang nhất đăng bài cô gái trẻ bị ngã từ tầng ba của khách sạn, đầu dính đầy máu...
-------------
Ngày hôm sau, ở phòng hồi sức đặc biệt của bệnh viện.
Người nhà họ Vũ đứng ngoài phòng hai người đi qua đi lại, ai nấy đều ruột gan nhàu lộn, thở thôi cũng thấy vô cùng nặng nhọc.
Đáng thương nhất là Lâm Kỳ Tích, vừa chạy qua bệnh viện phụ sản lo cho Dương Hoa Điền, chốc chốc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479486/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.