Sáng hôm sau, từng tia nắng sớm len lỏi qua khe hở của rèm cửa chiếu thẳng vào phòng. Lâm Nhĩ Tích đưa hai tay dụi dụi mắt, vừa thức dậy đã không thấy Vũ Hạo đâu.
Cô ôm chăn quấn quanh người, mệt mỏi ngồi dậy lết vào phòng tắm. Bình thường sẽ có Vũ Hạo bồng cô đi ra đi vào, bây giờ tự thân vận động thật cực nhọc.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Lâm Nhĩ Tích chọn bộ váy trắng suôn dài qua gối vô cùng đơn giản. Trông cô lúc này thanh thoát, thuần khiết như cô gái mới lớn.
-----------
Vừa bước xuống cầu thang, Lâm Nhĩ Tích đã thấy không khí không hề giống như bình thường. Cảnh yên tĩnh của dinh thự Bạch Nhĩ mỗi buổi sáng đã biến đi đâu mất.
Mấy mươi thanh niên trai tráng bắt thang leo lên trần nhà trang trí gấm, lụa đỏ, còn có quả châu, hoa hồng,...
Phía dưới, tất cả các hầu gái trong dinh thự cũng bận rộn trang trí lại đại sảnh, lối đi, cầu thang,... Bên cạnh đó còn có thêm mấy người ăn mặc sang trọng, đang cân đo, đong đếm mấy bộ hỷ phục.
Lâm Nhĩ Tích vừa đặt chân xuống đại sảnh đã hỏi lớn: "Mọi người, có chuyện gì vậy?"
Quản gia Cung đang quan sát việc trang trí trần nhà, nghe Lâm Nhĩ Tích hỏi liền hớt hải chạy đến.
Ông cười đôn hậu, vui vẻ đẩy đẩy cô về phía mấy người ăn mặc sang trọng ban nãy: "Cô chủ, qua đây qua đây"
Lâm Nhĩ Tích cau nhẹ mày, chưa hiểu chuyện gì nhưng theo sự thúc giục nên đành phải đi. Vừa bước đến chỗ họ, một người phụ nữ trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479483/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.