Gần hai ngày sau, Lâm Nhĩ Tích lim dim đôi mắt hồ ly, từ từ tỉnh dậy sau cơn mê man kéo dài. Người đầu tiên cô nhìn thấy không ai khác là Vũ Hạo.
"Tiểu Tích Tích, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
"Thêm một ngày nữa mà em chưa tỉnh, tôi sẽ khóc luôn đó" - Vũ Hạo vừa nói vừa mếu máo mặt mày như đứa trẻ.
Lâm Nhĩ Tích chưa ổn định lại sức khỏe, nhưng không thể nhịn mà bật cười thành tiếng:
"Tiểu Hạo trong bộ dạng này đáng yêu thật"
Mắt Vũ Hạo sáng rỡ: "Tôi đáng yêu, em cũng rất đáng yêu. Con của chúng ta nhất định sẽ là đệ nhất đáng yêu"
"..."
Lâm Nhĩ Tích cạn lời, chợt trong đầu phản phất điều gì đã bị quên lãng. Cô giật mình bật dậy, vết thương ở bụng bị động khiến mặt cô nhăn lại.
"Tiểu Tích Tích, em làm gì vậy?" - Vũ Hạo lo lắng, hờ một tay trước bụng cô.
Lâm Nhĩ Tích nhanh chóng vào chủ đề chính: "Anh và người phụ nữ nào đó đã làm gì chưa hả?!"
"Hả? Người phụ nữ nào?"
"Người phụ nữ bỏ thuốc anh. Bọn Hà Gia nói anh đang ôm ấp cô ta trên giường, nên tôi mất cảnh giác mới trúng bẫy" - Lâm Nhĩ Tích bực tức giải tỏa nỗi bực tức trong lòng.
Trong hoàn cảnh này có vẻ không nên, nhưng Vũ Hạo không nhịn được mà cười rất thoải mái.
"Anh cười cái gì?" - Lâm Nhĩ Tích khó chịu nhìn đối phương.
Vũ Hạo vừa ôm bụng, vừa dùng tay bẹo má Lâm Nhĩ Tích: "Xem vợ yêu của tôi kìa, đến ghen cũng rất đáng yêu"
"Anh..."
Lâm Nhĩ Tích ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479457/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.