Mạn Thư lạnh lùng hất tay Hoắc Thu Vinh ra không chút thương tiếc: "Thiếu gia có biết mình đang nói gì không?"
Hoắc Thu Vinh vẫn giữ nguyên khuôn mặt kiên định: "Có! Người trong lòng tôi bấy lâu nay là chị"
Mạn Thư thở dài, quay lưng bước đi: "Tôi sẽ coi như cậu chưa nói gì hết"
"Khoan đã!"
Câu lệnh làm cho Mạn Thư đứng khựng lại, cô ngoáy đầu nhìn người đàn ông phía sau, dự cảm không lành.
"Chị đừng quên em trai chị có thể sống tốt được đến bây giờ đều nhờ có tôi"
Mạn Thư cau mày: "Cậu đang đe dọa tôi?"
"Không, nhưng chị nên nhớ, nếu không nhờ tôi thì em trai chị đã bị ba tôi băm thành nhân bánh bao từ lâu rồi"
Mạn Thư cười khinh, không hề tỏ ra thán phục: "Đúng là cậu đã giúp Tường sống, nhưng còn sống tốt gì không đâu. Nó sẽ sống tốt hơn nếu không bị trở thành quân cờ của các người"
Hoắc Thu Vinh nghiến răng: "Chị..."
Mạn Thư kiên định: "Tôi không nói gì sai cả. Đừng quên Tường đã giúp các người bao nhiêu việc, dù có vài lần nó làm hỏng kế hoạch vì Lâm Nhĩ Tích, nhưng có công nhiều hơn có tội"
"Hơn nữa tôi cũng đã là vợ bé của Vũ Ngưng, còn cậu sau này sẽ là bang chủ. Chúng ta quá khác biệt, cậu xứng đáng tìm được người tốt hơn"
Hoắc Thu Vinh tiến lại gần nắm lấy cổ tay Mạn Thư: "Vợ bé của Vũ Ngưng thì sao? Tôi thừa biết 5 năm qua ông ta chưa từng chạm vào chị"
Như bị nói trúng tim đen, Mạn Thư hơi sững người rồi cũng nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479444/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.