Đúng như sự sắp xếp của Hoắc Bang, chiều hôm đó báo đài đưa tin con tàu từ Nhạc Thành đến cảng Norway bị phát nổ.
Lâm Nhĩ Tích vẫn vậy, vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh không khóc không cười. Còn Dương Tử Quân thì ngược lại, ông bù lu bù loa như muốn cho cả thế giới biết là mình mất con.
Những vị sư phụ khác phải thay nhau lại an ủi đủ điều.
Lâm Nhĩ Tích nhìn ông cau nhẹ mày, mắt khẽ đưa ám hiệu: [ Thầy, diễn lố rồi! ]
Nhưng ám hiệu của cô cứ như nước đổ lá môn vậy, ông ấy vẫn không thể nào diễn cho chân thật một chút. Cô tặc lưỡi, đúng là đời không cho ai được hoàn hảo.
-----------
Một tuần sau, khi tang lễ của Lâm Kỳ Tích và Dương Hoa Điền diễn ra xong xuôi, đột nhiên Lâm Nhĩ Tích nhận được một cuộc điện thoại từ bà nội gọi trở về gấp.
Ngay lập tức, cô lái chiếc Lambo mui trần đen chạy như bay về nhà họ Vũ. Đã lâu ngày không về, khung cảnh nơi đây cũng chưa hề thay đổi, chỉ là người xưa đã không còn ở lại nữa rồi.
Cô bước đi thật chậm, vừa nhìn ngắm xung quanh, vừa chạm tay vào từng vật dụng đã từng thân quen.
Cô đi đến giữa cầu thang thì bỗng khựng lại rồi ngoáy đầu lại nhìn, giờ này đáng lẽ phải có người đứng dưới đại sảnh chờ cô đi làm cùng. Nhưng mà không còn nữa, dù có nhìn cỡ nào cũng sẽ không còn nữa.
Tự dặn lòng không được mềm yếu, rồi cô lại xoay đi, vừa đi vừa thở dài thườn thượt. Chỉ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479435/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.