Hơn nửa tiếng sau, chiếc mui trần đỏ dừng lại dưới chân đồi ở ngoại ô, cách Lạc Thành hơn mười cây số.
Vũ Hạo bước xuống xe, nhanh chóng vòng qua bên kia mở cửa xe chìa tay đón Lâm Nhĩ Tích. Cô bước ra ngoài cười tươi, hít một hơi thật sâu:
"Không khí nơi này đúng là dễ chịu hơn trong thành phố nhiều"
Vũ Hạo vui vẻ nắm tay cô: "Không chỉ có không khí, mau đi theo tôi!"
Lâm Nhĩ Tích hớn hở theo Vũ Hạo, cả hai nắm chặt tay nhau cùng chạy lên từng bậc thang hướng lên đồi.
Trong lúc đó, cô cứ mãi nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau mà mỉm cười. Cô ước gì bất kì lúc nào cảm thấy mệt mỏi, khó khăn, luôn có bàn tay ấm áp của anh bên cạnh, bao bọc và che chở cho cô.
----------
Lên đến đỉnh đồi, Vũ Hạo dắt cô đến nơi có khung cảnh đẹp nhất, có thể vừa nhìn ngắm sao trời, vừa ngắm cả những ngọn đồi nhấp nhô xanh rì bên dưới.
Anh cười cười nhìn cô: "Có mệt không?"
"Không mệt chút nào" - Lâm Nhĩ Tích như trút hết mọi muộn phiền, vui vẻ trả lời.
Đột nhiên Vũ Hạo đưa tay vịn hai vai cô: "Tôi biết mà, chỉ cần có tôi đều sẽ khiến em không thấy mệt!"
[Lại lên cơn rồi hả?] - Cô tự hỏi thầm trong lòng chứ không nói. Bệnh tự phụ cũng là một căn bệnh rất đáng sợ.
Sau đó, cả hai cùng ngồi xuống thảm cỏ non xanh mướt cùng nhìn lên bầu trời. Vũ Hạo giơ tay nhìn đồng hồ: "Chắc cũng sắp tới giờ rồi"
"Giờ gì?"
"Nghe nói tối nay có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479429/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.