Cùng lúc đó ở dinh thự riêng của Kiều Mạnh.
Vũ Hạo ngồi trên sofa tay cầm ly Whisky lắc qua lắc lại một cách chán nản. Khuôn mặt anh đẹp như tượng, và cũng đơ như tượng.
Kiều Mạnh chống cằm tặc lưỡi: "Xem ai bị bỏ rơi đến mức đờ cả mặt ra kìa"
Vũ Hạo liếc đối phương: "Không phải bỏ rơi, chỉ là cô ấy bận việc"
"Nếu không bỏ rơi, tại sao anh lại buồn như vậy?"
Ai đó thở dài: "Từ khi cưới nhau đến giờ, đây là ngày đầu tiên không có cô ấy bên cạnh"
Kiều Mạnh đổ mồ hôi, thì ra trên đời này có tên hám vợ như vậy. Một ngày không gặp vợ mà cái mặt như lão tổ tông của hắn quy tiên vậy.
Ai lấy vợ rồi cũng như vậy sao? Nếu vậy Kiều Mạnh anh nhất quyết ở giá đến già, tuyệt đối không chạy theo vết xe đổ của Vũ Hạo.
Ngay sau đó, Kiều Mạnh liền nghĩ ra một ý tưởng táo bạo: "Nếu không có vợ anh ở đây thì "ăn phở" tạm đi"
Vũ Hạo ngồi thẳng lưng, tay chỉnh lại cày vạt: "Nếu tôi ăn một cọng phở, đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy tôi. Còn nếu vợ tôi biết anh gọi phở cho tôi ăn, đây sẽ là lần cuối cùng anh được ngồi trong cái nhà này"
"Tôi không nói, anh không nói, cô sát thủ đó biết bằng cách nào?"
"Sao tôi có thể không nói? Cô ấy là vợ tôi mà?"
Lần này Kiều Mạnh phải dùng cả khăn lau mồ hôi trên trán. Là tên điên này sủng vợ lên tận trời hay là bệnh cũ của hắn lại tái phát rồi?
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479413/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.