Chương trước
Chương sau
Hạ Phong cũng lạnh lùng đứng dậy, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tịch Nguyên, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ.

“ Người con gái của tôi là do tôi chọn,không ai có quyền nói lời không hay về cô ấy…”

Tịch Nguyên nhìn người đàn ông đang nắm tay mình, lòng bàn tay truyền tới một hơi ấm khó tả như muốn an ủi cô.

Anh ấy bảo vệ cô, anh ấy sẵn sàng chống đối cả bố mẹ chỉ vì không muốn cô chịu chút uỷ khuất nào.

Lời của bà nội vừa dứt lại thêm lời của Hạ Phong, còn cả cái ánh mắt tin tưởng đầy thâm tình mà con nhỏ chết tiệt kia nhìn Hạ Phong, nó như cái tát vào mặt Minh Kì Liên vậy.

Cô ta ghì sâu móng tay vào lòng bàn tay, đôi môi mím chặt.

Bà nội thấy tình thế căng thẳng nên vội lên tiếng giải vây: “ Kì Liên à, con vẫn sẽ là con cháu nhà này, chúng ta cũng không ghét bỏ gì con cả nhưng…chuyện tình cảm là thứ không thể ép buộc.Chúng ta cũng không thể làm lỡ tuổi xuân của con được.”

Cả hai người quan trọng nhất với Hạ Ngôn đều bênh vực và bảo vệ con nhỏ đó,thật không dễ dàng gì để đá được nó đi.Bây giờ chỉ đành dựa vào Minh Kì Liên.

Bà ta nhẹ nhàng vuốt vuốt sống lưng Minh Kì Liên.

“ Hạ gia luôn chào đón con!”

Nghe câu nói này của Tô Oánh Oánh, sắc mặt Minh Kì Liên mới hoà hoãn đôi chút. Cô ta gật đầu,nhùn về phía bà nội:

“ Con thật sự rất yêu thích Hạ Phong nhưng con sẽ không làm anh ấy khó xử. Từ nhỏ con và Hạ Phong đã ở bên nhau,lòng có chút cảm mến là chuyện không thể tránh khỏi….”

Một câu trả lời vô cùng hoàn hải của Minh Kì Liên chốc lát đã khiến mọi người đều hài lòng và cũng cho rằng cô ta chính là một đứa bé hiểu chuyện.

Bữa cơm kết thúc chẳng mấy vui vẻ, ăn uống xong,Hạ Phong dắt Tịch Nguyên ra vườn cho thoáng.

“ Hừm…Sao anh không nói là có Minh Kì Liên?” Tịch Nguyên buông bàn tay to lớn đang nắm ra, lập tức lên tiếng chất vấn.

Hạ Phong làm ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “ Em đâu có hỏi!”

Tịch Nguyên cũng cạn lời, vẻ mặt tức giận nhìn anh như một tên lừa đảo.

Hạ Phong thấy người nào đó trưng ra bộ dạng xù lông thì trong lòng thoải mái vô cùng. Trê cô nhíc này cũng vui thật.

“ Dì Oánh Oánh bảo em mang trái cây cho hai người.” Phía sau truyền đến giọng nói êm tai của Minh Kì Liên.

“ Bác trai gọi anh vào trong có việc.” Cô ta ân cần nhìn Hạ Phong

Hạ Phong xoa đầu Tịch Nguyên: “ Em ở đây đợi,đừng chạy lung tung.”

Tịch Nguyên ngoan ngoãn gật đầu nhìn người đàn ông bước vào trong nhà.

Dáng vẻ yêu chiều của Hạ Phong dành cho Tịch Nguyên khiến Minh Kì Liên sinh lòng đố kị.

Hừ! Cô ta đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Vậy mà anh ấy còn dùng giọng điệu như nhắc con gái mình vậy.

Tịch Nguyên ngồi xuống ghế bộ dáng rất thong thả.

Minh Kì Liên gắng gượng ra một nụ cười rồi ngồi xuống đối diện cô.

“ Cô Tịch,không biết công việc của cô hiện tại là gì nhỉ?” Minh Kì Liên thuận miệng hỏi.

Tịch Nguyên im lặng,suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: “ Tôi chỉ có một công việc là ở bên Hạ Phong thôi! Nhưng mà…lương một tháng của tôi bằng cô đi làm cả năm ấy!”

Con khốn! Dám lấy Hạ Phong ra chọc tức tao.

Minh Kì Liên như bị chọc trúng chỗ ngứa, gân xanh trên trán cũng nổi lên: “ Phụ nữ mà không có bản lĩnh,đàn ông sẽ nhanh chán lắm đó!”

Tịch Nguyên lộ ra một nụ cười châm biếm: “ Đúng đó! Phụ nữ không có bản lĩnh như tôi đàn ông sẽ nhanh chán lắm, còn có bãn lĩnh như cô thì đàn ông sẽ không cần tới đâu.”

Ha…Muốn đấu với tôi sao? Cô nên chờ vài kiếp nữa đi thì hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.