Tịch Nguyên lạnh lùng: “ Nơi này đã không còn là nhà của tôi từ 5 năm trước rồi! “
Nói xong vừa định quay người bước đi thì cổ tay bị nắm lấy…
“Đừng đi!”
“ Còn chuyện gì nữa?” Tịch Nguyên cau mày,dứt khoát hất mạnh cánh tay đang giữ tay mình ra.
“Anh…” Trình Đông hơi ngập ngừng rồi nhìn cô nói:
“ Em vẫn còn…tình cảm với anh chứ?”
Anh ta lấy tự tin ở đâu ra để hỏi mình câu này vậy chứ? Não anh ta bị úng nước à?
“ Nếu tôi cho anh cơ hội,anh có đưa ra lựa chọn của mình không? Anh có vì Tịch Tuyết mà một lần nữa tổn thương tôi?”
Trình Đông vội la lên: “ Anh sẽ không….Có phải em đang trả thù anh khôgn?.”
Tịch Nguyên vừa cười vừa lắc đầu: “ Lòng tin như một cục tẩy vây. Nó sẽ nhỏ dần đi sau mỗi lần bị lừa dối.”
“ Chúng ta là không thể!”
“ Thế giới này rất rộng lớn. Bỏ lỡ là bỏ lỡ, quay lưng lại là mất nhau. Làm gì có chuyện mai sau.”
Nói một tràn dài, Tịch Nguyên quay người đi vào trong chỉ còn lại Trình đông đứng chết lặng ở đó. Gã không vào trong mà đi trở ra lái xe đi mất.
Gã không muốn không muốn, không muốn mất đi cô. Gã đã vẽ ra tương lai tốt đẹp của gã và cô sau này nhưng chỉ vì hám sắc, hám của nên vụt mất cô.
Tịch Nguyên nói đúng quay lưng lại là mất nhau làm gì có chuyện mai sau chứ!
Sở dĩ hôm nay cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/3439688/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.