''Ai dô...đây chằng phải đứa con hoang năm đó sao ? '' Phương Khả Văn nói
'' Nhìn cũng ra dáng đấy chứ ! Nhưng mà mùi nhà quê thì mãi mãi không bao giờ hết ! '' Kiều Hạ tiếp lời
Tịch Tuyết nhìn hai người bạn như tức giận : '' Các cậu đừng nói vậy, không hay đâu. ''
Đây chính là con người giả tạo của cô ta trước mặt Trình Đông.
Tịch Tuyết nắm lấy tay Tịch Nguyên áy náy : '' Chị đừng để ý lời bọn họ. Chị đừng để bụng, hai người họ rất tốt. Chị hay là....để em thanh toán giúp chị nhé coi như quà gặp mặt ''
Tịch Nguyên khinh bỉ hất tay cô ta ra :'' Xin lỗi, tôi không cần các người bố thí còn nữa muốn diễn thì nên đến đoàn làm phim đây là cửa hàng quần áo không phải chỗ cô ảo tưởng.''
'' Tiểu Nguyên em quá đáng rồi đấy ! Tiểu Tuyết có lòng tốt thôi mà .''
'' Anh bị đui à ? Hay là có vấn đề về não ? Ai quá đáng còn phải hỏi sao ? Lâu ngày không gặp lại tôi nên hóa điên à ? '' Cô khinh bỉ liếc qua đám người kia .
'' Em....'' Trình Đông tức giận không nói nên lời.
Xong cô quay ra đưa cho nhân viên một tấm thẻ : '' Thanh toán đồ trên người tôi đang mặc.''
Cô nhân viên khi quẹt thẻ thì sắc mặt khó ở nhìn Tịch Nguyên : '' Xin lỗi, thẻ của cô bị khóa rồi.''
Chết rồi, quên mất lời cha rồi ! Cứ tưởng là cha chỉ nói chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759867/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.