...Nữa đêm
Trong một căn biệt thự xa hoa, phòng khách vẫn sáng đèn, một chàng trai với khuôn mặt tuấn mĩ như bước ra từ trong truyện cổ tích. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn le lói càng làm nổi bật vẻ đẹp lạnh lùng. Không khí yên tĩnh đến lạ thường chỉ có thanh âm lách cách của bàn phím vang vọng.
Tịch Nguyên từ trên lầu xuống thấy Hạ Phong giờ này vẫn còn làm việc thì vô cùng ngạc nhiên :
'' Không phải vì đi chơi với tôi nên anh bỏ công việc đấy chứ ? ''
Nếu là như vậy thì cô cảm thấy rất có lỗi. Lấy đi thời gian ngủ của người ta còn gây cho người ta một đống rắc rối thật tội lỗi.
Hạ Phong mãi nhìn vào máy tính nên có chút giật mình, anh vô cảm nói : '' Qua đây.''
Tịch Nguyên do dự , cứ tiến lên rồi lại lùi xuống mãi một lúc mới đến chỗ anh, cô ngồi xuống bên cạnh nhưng cách rất xa.
Thấy cô giữ khoảng cách với mình như vậy anh hỏi : '' Em..sợ tôi ? ''
'' Làm gì có ai không sợ anh chứ ! '' Cô làm ra vẻ đương nhiên
'' Vậy tại sao cô gái nào cũng muốn làm vợ tôi còn em thì không ? ''
Tịch Nguyên hít sâu một hơi , lấy hết dũng khí nói : '' Tôi và anh vốn dĩ không cùng một thế giới. Anh tốt như vậy chắc chắn sau này sẽ có một người con gái phù hợp với anh và yêu anh thật lòng. Tại sao nhất định phải là tôi chứ! ''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759859/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.