Hạ Phong thấy Tịch Nguyên sắp đứng không vững nữa , sắc mặt cũng kém đi rất nhiều, anh vội đỡ lấy cô , trên gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng :
'' Em sao vậy ? Lúc sáng có ăn mà ? Sao đột nhiên lại đau như vậy ? ''
Tịch Nguyên đỏ mặt , lúng túng : '' Tôi...ừm...thì là ...ừm...bà dì của tôi...đến rồi ! ''
Hạ Phong đứng hình có vẻ như anh đang load xem cái câu nói kia của cô có ý nghĩa gì. Lúc sau , anh cới áo khoác của mình ra che lại cho cô.
'' Khụ, cố đợi chút.''
Đến lúc nào không đến sao lại ngay lúc này chứ ? Lại còn trong tình huống ngượng ngùng như vậy nữa. Dám nhốt bà đây ! Đợi bà ra ngoài thì biết tay .
Cô loay hoay một lúc rồi ra sang mở cửa sổ , sau đó nhìn anh : '' Tôi sẽ xuống dưới. ''
Hạ Phong nhướng mày : '' Em chắc chứ ? 5 tầng ?''
Tịch Nguyên cười đắc ý : '' Ài...mấy cái này lúc trước tôi đi nhiều rồi .Không cần lo.''
'' Hửm ? ''
'' À...cũng chỉ như trò chơi đu dây thôi mà ! ''
Làm sao cô có thể nói với anh là bỏi vì lúc trước cô ám sát người ta cần tẩu thoát nên mới sử dụng cách này chứ. Nói ra rồi sợ đến bạn còn không làm được. Đến lúc ấy,bị phát hiện anh sẽ cho rằng cô lừa dối, cô cũng không còn mặt mũi nào ở đây nữa.
Hạ Phong túm lấy cổ áo cô kéo vào,anh miết miết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759753/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.