Tịch Nguyên không thể chịu được cách nói úp mở của Ngụy Thanh Trạch. Cô đứng dậy, chạy ra sau vườn, nhấn vào nút gọi trên màn hình.
'' Là ai làm ? '' Tịch Nguyên chanh chóng vào thẳng vấn đề.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh cực kì bình tĩnh của Ngụy Thanh Trạch :
'' Bảo bối, không phải đã nói rồi sao ? ''
Tịch Nguyên tức đến sôi máu rồi nhưng cái tên kia lại cứ úp mở không chịu nói. Cô hít sâu một hơi hỏi lại một lần nữa :
'' Tôi ở một nơi lão nhị ở một ngã thì tôi giết làm sao được ? ''
'' Người của chính phủ nhưng là vì chuyện của bên Thanh bang mà đến. ''
Ngụy Thanh Trạch không thấy Tịch Nguyên trả lời thì liền nói tiếp :
'' Là do em nhúng tay vào chuyện của Hạ gia. Tôi đã cảnh cáo rồi sao em lại không nghe lời chứ ? ''
Nghe đến đây, Tịch Nguyên nghĩ ngay đến gã cụt tai mà cô thẩm tra giúp Hạ Phong. Chuyện đó đã lâu như vậy rồi, cô cũng không ngờ Thanh bang lại quen với người bên chính phủ.
Hồn Tịch Nguyên như bay xa ngàn dặm, điện thoại trong tay cũng không cầm nổi nữa mà rơi xuống đất suýt chút nữa thì ngã rồi.
Là cô, chính tay cô đã gián tiếp hại chết anh của mình.
Giá như cô không lo chuyện bao đồng. Nếu như cô không giao cho Ngụy Thanh Trạch giải quyết mà tự mình sắp xếp ổn thỏa thì đã không sao rồi.
Tịch Nguyên lại càng không hiểu tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759711/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.