Không biết Hồng Thế Mã đã đứng ở cửa bao lâu, ông từ từ tiến vào, cốc lên đầu Tịch Nguyên :
'' Nha đầu, Thanh Trạch bị thương nặng như vậy còn gặp phải con đúng là xui xẻo cho nó. ''
Tịch Nguyên ôm đầu, ai oán nhìn Ngụy Thanh Trạch :
'' Anh không biết né sao ? Tôi làm sao biết được anh bị thương chứ ? ''
Ngụy Thanh Trạch ôm bả vai Tịch Nguyên yếu ớt nhưng vẫn mang theo nét trêu đùa :
'' Bảo bối muốn đánh, tôi làm sao nỡ né đây ? ''
Sau đó lại nhìn sang Hồng Thế Mã : '' Chậc...chú không thương bảo bối của con gì cả. ''
Hồng Thế Mã nghiêm mặt : '' Lần này gọi nó về để dạy dỗ nó đàng hoàng chứ không phải để con chiều hư nó. ''
Không đợi Tich Nguyên mở miệng nói bất cứ thứ gì, ông đã xoay người bỏ đi. Có vẻ như ông cũng rất giận cô nhưng không nỡ la mắng.
Tịch Nguyên âm trầm, cô vỗ vỗ vài cái lên lưng Ngụy Thanh Trạch , càng vỗ càng thấy có cái gì đó không đúng nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Ngụy Thanh Trạch cũng bắt đầu lim dim vì đã thấm mệt, giọng nói cũng bắt đầu dịu đi :
'' Bảo bối, em còn vỗ nữa thì đến mạng tôi cũng không còn mất. ''
Tịch Nguyên giật mình, tay cũng ngưng lại. Cô cũng không biết trên người Ngụy Thanh Trạch có bao nhiêu vết thương, chỉ thấy sau lưng anh đã thấm ra áo một ít máu.
Tịch Nguyên không nghĩ nhiều nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759707/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.