*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: huyetsacthiensu
Cho dù cô không bị tổn thương thật sự cũng không ngăn được phỏng đoán ác ý của người khác.
Dịch Bác Hàm gật gù.
Trương Thần không nhịn được nhổ nước bọt “Cố gia này cũng quá đáng, đều là con gái vậy mà chỉ lầ một người bạn học của một đứa con gái còn quan trọng hơn đứa con gái khác của bọn họ, nhìn đồ mặc trên người chị dâu đi, thời đại này chỉ cần là người có chút thân phận thì trên người ai chả toàn là hàng hiệu. Tên lái taxi khốn khiếp dám xuống tay với chị dâu còn không phải là do nhìn thấy chị dâu một thân mặc toàn hàng vỉa hè nên cho rằng chị dâu dễ bắt nạt.”
Lục Văn Tinh không hé răng.
***
Cố Hàm Sương nửa đêm bị tỉnh giấc, cô ngồi xuống, thở hổn hển từng ngụm.
Bên cạnh truyền đến tiếng lẩm bẩm ngái ngủ “Mơ thấy ác mộng sao?”
Phút giây trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Lục Văn Tinh mở miệng “Em ở đâu nghỉ ngơi mấy ngày đợi vết thương khỏi hãy trở về. Để anh báo lại cho nhà em.”
Cố Hàm Sương gật đầu, trên mặt cô đều là vết thương, cứ như vậy mà trở lại căn nhà đó thì không có chuyện gì cũng sẽ bị truyền thành có chuyện, mấy người Cố gia không phải là người dễ đối phó.
“anh cử cho em một người lái xe, sao này muốn đi đâu chỉ cần gọi điện thoại cho hắn là được, đừng tự đi một mình. Có chuyện gì khác thì gọi cho anh. Nghe chưa?”
Cố Hàm Sương vẫn gật đầu, viền mắt có chút ướt át, làm khó hắn phải cân nhắc những chuyện này vì cô.
Chẳng phải là nên vứt bỏ cũng bị vứt bỏ sao. Lục Văn Tinh có thể cam kết gì chứ! Làm sao ngươi có thể có loại ước muốn xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-quy-nu-co-dai/173200/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.