*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
không để ý người nhà phản, đối xa xôi nghìn dặm gả đến đây, những năm đầu theo Lục lão gia tử chịu mọi khổ sở. Lâm viên này chính là Lục lão gia tử xây cho bà lúc đã phát đạt.
Đáng tiếc chưa ở được vài năm đã qua đời, để lại một mình Lục lão gia tử nuôi con.
Cố Hàm Sương liếc mắt nhìn Lục Văn Tinh ở bên cạnh, suy nghĩ nam nhân tốt có phải cũng được di truyền hay không. Những nam nhân triều Đại Kim đều không tốt, có lẽ là bởi vì nguyên nhân huyết thống không tốt.
Thú vị nhất là căn phòng của Lục Văn Tinh, máy chơi game, người máy gãy chân... Khắp nơi đều là dấu vết một cậu bé trưởng thành.
Khiến người ta kinh ngạc chính là, còn có ba giá sách giống với một người có học vấn sâu rộng.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn Lục Văn Tinh không có thành quả học tập gì đáng kiêu ngạo nhưng sách hắn dùng và sách bài tập,... người nhà đều lấy về cho hắn, có người quét tước đúng giờ.
cô rút ra một quyển làm văn mở ra: "Mẹ tôi lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt tròn trịa như quả táo, hai mắt thật to như quả nho, mũi thật dài như củ lạc, miệng nho nhỏ như anh đào..."
Đây là hắn bài văn hắn được điểm cao nhất, dù sao ví dụ, so sánh đều dùng, đáng tiếc bị Thạch nữ sĩ đọc được, phạt không cho hắn ăn cơm.
Cố Hàm Sương "Hì hì" một tiếng bật cười. Cái lỗ tai Lục Văn Tinh đỏ bừng, quay đầu giả vờ không phát hiện.
***
Đêm Ba mươi Tết, người giúp việc đồng loạt hành động, Cố Hàm Sương và Lục Văn Tinh cũng tham gia náo nhiệt, hai người hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-quy-nu-co-dai/1631505/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.