Editor: huyetsacthiensu
“Nhìn xem ngươi dạy con gái tốt như thế nào!” “Thiếp thân biết sai rồi.”
“Hàm Sương, không nên chọc giận phụ thân con…”
“Nữ nhân chúng ta, lấy trinh tiết, hiền thục làm trọng, giúp chồng dạy con mới là con đường duy nhất.”
“Đại muội muội nói ngốc gì vậy, một mình muội là nữ nhân, sao có thể suốt ngày ở chung với nam nhân, mau trở về học thêu thùa mới đúng.”
“Hàm Sương, không nên chọc giận phụ thân con…”
Cố Hàm Sương mở mắt ra, nhìn kịch bản bày ra trước mắt.
Bối cảnh lúc đầu của kịch bản phát sinh ở thời đại này, nói về một cô nương kế thừa tay nghề nấu nướng của gia đình lang bạt đến Kinh thành, gây ra một loạt chuyện không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng kết quả là thu được tình bạn, tình yêu cùng sự nghiệp.
Vốn là một câu chuyện có đủ sắc hương vị.
Chỉ tiếc là lời kịch lúng túng, tình tiết cũ kỹ, mỹ thực trong câu chuyện cũng bình thường không hề có chút hấp dẫn nào.
Cố Hàm Sương không biết gì về thế giới này cho nên thay đổi thời gian về thời cổ đại, cô nương đổi thành công tử, như vậy thì mọi chuyện sẽ hợp lý.
cô vốn là một người thông minh uyên bác lại đọc rộng hiểu nhiều, có thể dễ dàng làm cho một câu chuyện trở nên thú vị hơn.
Nhưng sau khi kịch bản hoàn thành cô lại chậm chạp chưa công bố ra ngoài, trong lòng phảng phất có một luồng không khí không ngừng xông vào, trong đầu không ngừng vang lên lời nói non nớt ngày bé.
Nếu ta là nam nhân có thể vung kiếm tiêu sái, ngao du tứ phương.
Nếu ta là nam nhân có thể uống rượu làm thơ, tài danh truyền xa.
Nếu ta là nam nhân…
không phải là chưa từng nghĩ đến nữ cải nam trang, cùng các đại ca đi học, bái các danh sĩ làm thầy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-quy-nu-co-dai/1631493/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.