Những ngày nay mọi thứ vẫn rất yên bình, Trịnh Khương Nghị không ngờ được Tạ Yên Ninh lại mau hồi phục đến như vậy, hiện giờ cô đã có thể cử động bình thường không bị đau như lúc trước tuy không phải là những hoạt động mạnh nhưng như vậy cũng đã là quá tốt rồi, Trịnh Khương Nghị âm thầm vui mừng. Mọi thứ vẫn tốt như trong dự định, dì Hà chăm sóc cho Tạ Yên Ninh rất tốt khiến cho anh rất hài lòng hứa hẹn tháng này sẽ tăng lương cho dì, dì Hà nghe xong thì rất vui vẻ.
Đôi lúc Tạ Yên Ninh cũng nhận được vài cuộc điện thoại từ Mặc Quân Nguyên, hai người nói chuyện rất ăn ý như quên cả trời đất. Mặc Quân Nguyên nghe cô bị mù tạm thời thì kinh ngạc cùng lo lắng, nhưng anh ta bên kia chỉ có thể bất đắc dĩ nói xin lỗi không thể đến thăm cô. Cô cũng không bắt ép gì chỉ cười cừơi nói không sao nhưng trong tâm lại cảm thấy thật kì lạ, giống như cô cảm thấy Mặc Quân Nguyên anh ta không phải không đến được mà là không muốn đến vậy, vì lí gì thì cô không biết chỉ cảm thấy là như vậy thôi. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của anh ta, cô không thể mất lịch sự đi hỏi chuyện riêng tư của người khác được.
Một tuần nay, công việc của Trịnh Khương Nghị cũng coi như đã thu xếp được ổn thoả. Trong những ngày đầu thì không yên ổn gì, nhiều bản báo cáo từ các nhà xưởng dầu khí bên Tư Đông rối ren làm cho anh bận bịu đến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nu-phu/2036579/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.