Một ngày mới lại bắt đầu,sáng sớm Trịnh Khương Nghị đã tự mình đút Tạ Yên Ninh ăn sáng xong lại giúp cô uống thuốc,vì tay cô hiện giờ chưa khỏi nên không thể tự mình làm gì,mọi việc đều có Trịnh Khương Nghị bên cạnh giúp đỡ khiến cho Tạ Yên Ninh bao lần ấy náy không thôi.Trừ việc thay quần áo,vệ sinh hay lau người sẽ có y tá nữ làm thay thì tất cả hoạt động trong ngày sẽ được Trịnh Khương Nghị đảm nhận,tình trạng sức khoẻ của Tạ Yên Ninh trong một tuần qua đã có chuyển biến tốt lên rõ rệt.Vết thương trên mặt đã bắt đầu làm mài,cơ thể không còn đau nhức vào mỗi tối khi đi ngủ,Trịnh Khương Nghị thấy vậy không khỏi mừng rỡ cho cô.Nếu cứ tiếp tục chăm sóc theo chế độ như vậy,anh tin chắc rằng qua tuần sau sẽ có thể trở về nhà tịnh dưỡng được rồi.
Việc Tạ Yên Ninh bị tai nạn như vậy không thể đi làm được cho nên đã nhờ Trịnh Khương Nghị điện thoại nói với dì Mai một tiếng,dì Mai khi nghe cô bị như vậy không những không giận dữ đổi lại còn cho cô nghĩ đến khi khỏi hẳn cũng được,thông qua điện thoại có thể thấy được dì ấy rất lo lắng cho cô.Hôm trước còn tự mình đem trái cây và sữa đến thăm,nhưng cũng nhanh rồi về có lẽ vì ngại có Trịnh Khương Nghị,dù gì anh cũng là người có danh tiếng lớn trong thành phố này mặc dù không có làm gì quá đáng nhưng ở gần quá đôi lúc cũng sinh ra có chút áp lực.
Cô luôn thắc mắc vì sao đã một tuần trôi qua không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nu-phu/2036572/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.