"Hai đứa hôm nay sao vậy,cãi nhau hay sao mà im lặng thế?"Mẹ Trịnh cảm thấy từ sáng đến giờ hai người cứ im lặng chẳng nói gì,người thì làm mặt lạnh người thì mặt ủ rủ không có sức sống.Bà nhịn từ sáng đến bây giờ rốt cuộc nhịn không nỗi nữa lên tiếng hỏi.
Tạ Yên Ninh đang lùa cơm từ từ nghe bà hỏi thì trở tay không kịp,mắt hơi liết sang nhìn Trịnh Khương Nghị nhưng anh xem như không nghe không thấy gì vẫn tiếp tục ăn cơm.Tạ Yên Ninh thấy vậy càng ủ rủ hơn mắt nhìn lại mẹ Trịnh "Tụi con...không có việc gì"
Trịnh Khương Nghị đang từ tốn gấp thức ăn nghe cô nói thì dừng lại một chút rồi lại gấp tiếp.Mẹ Trịnh nhíu mày không vui,quay sang nhìn anh rồi lại nhìn cô.
"Thật không,Tiểu Ninh nói con đang giấu mẹ chuyện gì đúng không?"
"Không có"
"Không có thì sao con lại ủ rủ như vậy,nói có phải Khương Nghị nó làm gì con đúng không?"Bà bắt đầu tức giận.
"Không...có thật mà"
"Con..."
"Thôi đủ rồi,đến giờ ăn cũng có chuyện là sao vậy.Cho cái nhà này một chút yên tịnh được không,hai người mau ăn đi rồi muốn nói gì thì nói"Ba Trịnh không vui nói lớn phá tan bầu không khí,mẹ Trịnh nghe xong cũng không nói gì nữa nhưng vẫn mặt lạnh liết sang Trịnh Khương Nghị đang xem như không có chuyện gì kia.
Cả nhà dùng bữa xong thì Trịnh Khương Nghị đi làm,ba Trịnh đi đánh cờ với ông bạn của mình ở nhà bên.
Tạ Yên Ninh hiểu chuyện đi ra tiễn ba cùng anh,mẹ Trịnh giận dỗi nên đã đi về phòng không ra tiễn.
"Ba đi vui vẻ"Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nu-phu/123187/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.