Cô thay đồ xong đi ra phòng khách, bắt gặp 2 người đàn ông đang đấu mắt với nhau. Cô không hiểu 2 người này quen biết nhau sao. Sao khi nói chuyện câu trước câu sau lại móc nhau.
- " Em xong rồi sao, lại đây ngồi đi, đồ ăn sẽ có ngay" Tuấn Khang mỉm cười nói với cô
- " Em ngồi bên này đi, để anh đút em ăn" Khánh Thương cũng không chịu thua, giành cô về bên mình
Hai luồn điện lại chạm nhau, làm cho cô ngại ngùng.
- " Em sẽ ngồi chỗ này, hai anh cứ ngồi đó đi" cô rón rén đi đến chiếc ghế giữa 2 anh ngồi xuống
- " Thật là làm phiền anh quá, cảm ơn anh rất nhiều, nếu có dịp em sẽ trả ơn cho anh" Cô nhìn Tuấn Khang cười nói
- " Không có gì, được giúp đỡ em anh cảm thấy rất vui. Em tên gì, anh vẫn chưa có cơ hội biết tên?"
- " Em tên Ân Hạ, đang học năm nhất trường kiến trúc, còn anh thì sao?"
- " Anh tên Tuấn Khang, đang kinh doanh thôi, anh 30 tuổi rồi và là bạn rất thân của Khánh Thương." anh vừa nói vừa liếc qua Khánh Thương
- " Bạn rất thân sao, nhìn 2 người khác nhau lắm" cô cười nói
- " Tất nhiên rồi.Anh rất ấm áp, đẹp trai, chung tình, còn Khánh Thương y như một tảng băng nghìn năm vậy" nói đến đây anh cười lớn
Nói đến đây chợt cô nhìn qua Khánh Thương mặt anh đen xì, đầu anh như bốc khói, khuôn mặt anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-nguoi-giup-viec/2630161/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.