Mới sáng tinh mơ, trời đã lất phất trút cơn mưa phùn trái mùa khiến nhiệt độ xuống thấp đến mức lạnh giá.
Đường phố hôm nay cũng vắng vẻ hơn mọi mày, vì mưa nên chẳng ai muốn rời khỏi nhà, chỉ có những chiếc ô tô hối hả trên làn đường ngấn nước vì công việc quá đỗi gấp gáp.
Từng tán cây xanh trong khuôn viên bệnh viện nhẹ nhàng rũ xuống, hòa mình vào làn nước tươi mát.
Trong phòng bệnh ấm áp, người thiếu nữ xinh như một thiên thần lúc này lại hiện lên vài phần thiếu sức sống trên khuôn mặt thanh tú vì cơ thể đang phải hứng chịu một vết thương khiến sức lực cô hao mòn không ít.
Bên cạnh cô vẫn là người nam nhân ấy, người đã khiến cô không màng đến mạng sống của mình mà lao tới gánh thay một nhác dao để rồi giờ đây thân hình mảnh khảnh nằm đây chịu đau đớn, nhưng trong thâm tâm của người đàn ông ấy cũng đâu đến mức tê tâm liệt phế.
Anh đã ngồi suốt đêm bên giường bệnh, tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá truyền đến hơi ấm cho cô, cho đến khi bản thân đã quá mệt mỏi đến mức thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Cùng lúc này, mi tâm của người con gái ấy khẽ động đậy, hai hàng lông mày sắc sảo thoáng nhíu lại, đôi mắt long lanh dần dầm mở ra...
Đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa đang dần hiện rõ ra sau một màn ảnh mơ hồ, cô khẽ cựa mình nhưng thân thể lại truyền đến một cơn đau thấu tận tim gan.
" Aa..."
Tiếng rên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984120/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.