Gần năm giờ sáng, đường phố lất phất mưa phùn. Mùa hè luôn như thế, thường có những cơn mưa phùn bất chợt hối hả trút xuống bất cứ lúc nào.
Trong gian phòng ấm áp, Trình Hạo Phong đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn từ lúc nào vì đã đến giờ anh phải rời đi, nếu để đến trời sáng bị ai đó trông thấy anh đi ra từ nhà của An Kỳ thì lại không hay.
Anh nằm nghiêng người qua một bên, gối đầu lên tay, lẳng lặng ngắm nhìn An Kỳ ngủ.
Đã đến lúc phải đi nhưng anh lại chẳng nỡ rời xa người con gái đã cùng mình "mây mưa" suốt đêm qua, cô mang đến cho anh những cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời.
Thật sự anh không nỡ và cũng không muốn đi chút nào, hôm nay đi rồi không biết lại cách xa thêm mấy ngày nữa thì mới có thể gặp lại lần nữa.
Có những ngày mệt mỏi, chỉ muốn ở mãi bên cạnh người quan trọng nhất trong lòng mình như thế này mà thôi. Ở cạnh nhau rồi, nhưng lại ích kỷ chẳng muốn đến thời khắc phải xa nhau.
" Đại ma vương, em biết anh không nỡ xa em, nhưng mà anh cố thêm một thời gian nữa nha, chờ đến khi cuộc thi kết thúc thì em lại về bên anh rồi."
An Kỳ cũng đã thức sau anh không bao lâu, nhưng hai mi mắt của cô cứ cụp xuống, không tài nào mở lên nổi.
Cô xoay qua ôm lấy thân hình tráng kiện, cố nhướng mi mắt lên nhìn anh vài giây rồi lại vùi đầu vào vòm ngực ấm áp, nhỏ giọng tiếp lời.
" Nếu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984091/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.