Đêm nay trăng cao, sáng vằng vặc như gương, chiếu ánh sáng lung linh xuống khắp mọi nơi trên dương gian.
Trước sân nhà, bên chiếc bàn tròn bằng gỗ năm nào, tiếng ve sầu như ngân nga điệp khúc, vài cơn gió nhẹ nhàng thổi qua trêu đùa mái tóc dài óng ả.
An Kỳ ngồi bên cạnh Trình Hạo Phong, đôi mắt long lanh như những vì sao tinh tú trên trời cao đang ngắm nhìn ánh trăng sáng vời vợi.
Nhớ hồi bé, mỗi đêm trăng rằm hay cùng lũ bạn ngồi bên bờ đê ngắm trăng, kể chuyện chị hằng, thời trẻ con hồn nhiên như tờ giấy trắng, vô tư vô lo vui vẻ biết bao.
Ấy vậy mà thời gian thấm thoát thôi đưa những đứa trẻ đơn thuần năm nào giờ đã trưởng thành, mỗi người mỗi nơi, ai ai cũng có chí hướng cho riêng mình. Biết khi nào có thể gặp lại cùng nhau nhắc chuyện ngày xưa.
" Em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?"
An Kỳ tựa đầu vào bờ vai rắn rỏi, một đêm trăng thanh gió mát cùng cảnh vật hữu tình còn được ngồi cạnh người yêu thế này thì còn gì bằng.
Nụ cười đang hiện trên môi cô, dịu dàng như ánh trăng soi bóng dưới mặt hồ tĩnh lặng.
" Anh đoán xem..."
" Có phải đang lo về những dự định sắp tới không?"
An Kỳ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, cô ôm lấy cánh tay của anh như một đứa trẻ đang cố tình nịnh nọt.
Quả thật chuyện mà cô đang ấp ủ trong lòng lần này là vô cùng lớn nên không thể tránh khỏi những âu lo nhất thời.
" Là chuyện gì, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984089/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.