Chiếc xe khách bon bon trên làn đường đến tỉnh Hà Nam, vùng đất đã gắn bó với An Kỳ từ lúc mới lọt lòng mẹ cho đến khi cô hơn hai mươi tuổi.
Vì ước mơ vì sự nghiệp nên cô đành phải rời xa, nhớ lần trước cách đây mấy tháng cô quay lại đây là được người của Trình Hạo Phong đưa về, lần đó gặp anh, vì quá vội đi nên vẫn chưa kịp đến thăm mộ của bà, lần này trở về không chỉ đến viếng thăm mộ của bà ngoại mà còn viếng cả mộ phần mẹ của Trình Hạo Phong.
Không biết có phải trùng hợp hay không nhưng mẹ của anh cũng là người phụ nữ đến từ vùng đất Hà Nam, quê ngoại của anh cũng ở đây, chỉ tiếc là cảnh vật vẫn còn nhưng người xưa thì chẳng còn ai.
Xe khách di chuyển hơn 8 tiếng thì cũng đến điểm dừng, hai cặp đôi trai tài gái sắc xuống xe, sau đó lại bắt taxi đi hơn 30 phút nữa mới đến con hẻm nằm trong thôn nhỏ quen thuộc năm nào.
Cũng chính vì nơi đây không có bãi gửi xe nên buộc lòng họ phải đi xe khách về, chứ nếu không thì Trình Hạo Phong lại chẳng nỡ để An Kỳ phải chịu thiệt ngồi xe khách hơn 8 tiếng đồng hồ.
Suốt dọc đường mọi người đều im lặng tận hưởng bầu không khí trong lành nơi vùng quê yên bình.
Nếu thành thị xa hoa, cám dỗ, không khí lúc nào cũng tồn tại bụi bẩn từ mặt đường cho đến những xí nghiệp thả khí ra ngoài, hay hằng ngày đều lắng nghe tiếng còi xe inh ỏi, những dòng người tấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984087/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.