Đã hơn ba giờ sáng, sương mù giăng kín mọi ngóc ngách trên đường phố vắng tênh.
Trong trang viên rộng lớn vẫn thắp đèn, ánh sáng vàng mờ ảo dẫn lối để chiếc xe Maybach sang trọng tiến về hướng đại sảnh.
Vòng quay bánh xe mỗi lúc một chậm lại rồi ngừng hẳn khi đã đến điểm dừng.
An Kỳ ngồi trên ghế phụ lái, đôi mắt ngọc biết cười đã dừng lại nơi khuôn mặt tuất dật, trầm ổn từ rất lâu, cho đến lúc này dường như vẫn không muốn rời mắt khỏi Trình Hạo Phong.
" Trình Hạo Phong... anh giận em hả? Sao từ lúc ở bệnh viện tới giờ anh không nói gì hết vậy?"
Trình Hạo Phong vẫn tỏ ra thờ ơ, anh không thèm nhìn qua mặt An Kỳ dẫu một giây mà thong thả tháo dây an toàn cho mình rồi quay sang tháo luôn cho cô.
" Giận em chuyện gì?"
Nhẹ nhàng hỏi xong Trình Hạo Phong mới nhìn vào khuôn mặt thanh tao, non nớt đã bị anh cho nếm khí lạnh đến biến sắc. Môi mỏng khẽ cong lên tạo thành nụ cười quyến rũ.
" Thì chuyện lúc nãy em với Mặc Thiên... Đại ma vương, anh phải tin em, em tuyệt đối không làm ra chuyện đáng xấu hổ sau lưng anh đâu. Trái tim em từ lâu đã dành trọn cho anh rồi... đâu còn chỗ cho ai khác nữa..."
Hai viên ngọc long lanh nhìn thẳng vào mặt Trình Hạo Phong, miệng nhỏ thì không ngừng luyên thuyên lý giải. Cho đến những câu cuối cùng thì thanh âm phát ra ngày càng nhỏ, gương mặt xinh xắn cũng đã cúi xuống nhìn vào hai bàn tay nhỏ nhắn đang "hành hạ"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984047/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.