" Em nhìn đủ chưa?" 
Trình Hạo Phong chỉ khẽ đưa mắt nhìn qua An Kỳ rồi nghiễm nhiên lên tiếng. 
Theo như anh quan sát thì từ lúc lên xe đến giờ An Kỳ chưa giây phút nào dời tầm mắt khỏi khuôn mặt anh. 
Nghe câu hỏi của Trình Hạo Phong, An Kỳ mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đã rất muốn khép lại để chìm vào giấc ngủ nhưng vẫn cố gắng mở to ra chỉ để nhìn anh được lâu hơn... 
" Em muốn lúc nào cũng được nhìn thấy anh." 
Bất giác An Kỳ lại thốt ra câu trả lời vô cùng tự nhiên khiến Trình Hạo Phong nhất thời cũng đơ ra vài giây. Sau đó là nụ cười mãn nguyện thoáng hiện trên đôi môi gợi cảm, anh nhẹ nhàng hỏi lại 
" Tại sao lại muốn nhìn thấy tôi." 
" Dĩ nhiên là vì em thích anh rồi, em thích anh ngay từ đêm ấy, cái đêm anh mở lời khuyến khích tinh thần cho em ấy." 
An Kỳ chu đôi môi nhỏ nhắn lên đáp trả câu hỏi của Trình Hạo Phong ngay lập tức mà chẳng chút đắn đo hay suy nghĩ, khiến trong lòng ai đó lâng lâng vui sướng thế nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên, hai cánh môi mỏng khẽ cong lên tạo thành nụ cười ngọt ngào. 
" Có thật là thích tôi không?" 
Sau câu hỏi hào hứng, đáp trả lại anh là bầu không khí tĩnh lặng, ngay sau đó là tiếng thở đều đều phát ra từ phía bên cạnh, Trình Hạo Phong hiếu kì định quay qua hỏi tại sao cô không trả lời thì bắt gặp gương mặt ngây thơ đã yên yên ổn ổn ngủ thiếp đi từ lúc nào. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984040/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.