Màn đêm cô quạnh bao trùm dãy hành lang vắng lặng trong bệnh viện.
Đã hơn 12 giờ đêm rồi nhưng Trình Hạo Phong vẫn tỉnh như sáo, không có chút biểu hiện nào từ cơn buồn ngủ hay mệt mỏi.
Từ lúc nhập viện đến giờ cũng đã trôi qua hơn 10 tiếng nhưng An Kỳ vẫn chưa tỉnh lại, anh có lo lắng có gọi bác sĩ tới kiểm tra nhưng kết quả lần nào cũng đều không có vấn đề gì.
Bác sĩ nói rằng không phải cô không tỉnh mà chỉ là không muốn tỉnh lại thôi. Có lẽ cô không muốn nhìn thấy mặt anh nên mới nằm lì ra đó, mặc cho anh lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên, cô đang muốn trả thù anh, muốn anh phải chịu dày vò,dằn vặt tâm can vì dám ngông cuồng chiếm đoạt môi nhỏ, vắt cạn sinh lực của cô đến nỗi phải nằm viện.
Đó cũng chính là lí do mà giờ này anh phải đứng đây, chịu rét chịu lạnh từ những cơn gió giá lạnh đến tê tái tâm hồn.
Trình Hạo Phong ra ngoài với hi vọng rằng An Kỳ biết anh đi mà chịu tỉnh dậy để còn ăn chút gì đó chứ cô cứ nằm mãi như thế không chết vì bệnh mà lại chết vì đói vì giận mất.
Anh ra ngoài cứ 30 phút lại lén vào xem một lần nhưng cô nàng tiểu bạch thỏ ấy vẫn cứ cứng đầu không chịu tỉnh dậy
Lần này đã là lần thứ năm anh rón rén đi vào nhưng kết quả vẫn như thế, cuối cùng cũng không thể chờ được nữa, anh quyết định đi đến cố tình kéo mạnh chiếc ghế tới cạnh giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984033/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.