Gió xuân thổi nhẹ nhàng phất phơ chiếc rèm cửa trắng tinh khôi trong căn phòng tĩnh lặng
Tia nắng sáng ấm áp khẽ xuyên qua những kẻ hở từ rèm cửa rọi vào khuôn mặt thanh tú đang yên giấc trên chiếc giường ngủ rộng lớn.
Làn da trắng sáng, mịn màng như tuyết trời mùa đông, cùng đôi môi đỏ mọng tự nhiên như đang mỉm cười trong nét ngủ bình yên, vô tư vô lo không vướng chút bụi trần làm người khác trông thấy chỉ muốn nhìn rồi lại nhìn thêm chút nữa.
Hai hàng mi dài khẽ động đậy, bàn tay mềm mại trắng nõn nà đưa lên xoa nhẹ mi mắt rồi từ từ mở ra, An Kỳ chớp chớp mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng rồi đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Không gian lạ lẫm nhưng vẫn có chút quen mắt cho cô cảm giác dường như đã từng đến đây, nhíu mày suy tư một lúc rồi như đã nhớ ra gì đó cô hoảng hốt bật người ngồi dậy như chiếc lò xo tự động.
Vén chăn lên nhìn xuống tấm thân ngọc ngà của mình vẫn còn mặc y bộ quần áo hôm qua cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa trở về với nét mặt bình ổn chưa được bao lâu, An Kỳ lại chợt nhớ ra gì đó, vội vội vàng vàng tìm điện thoại.
Khi trông thấy nó đang được đặt ngay trên tủ đầu giường An Kỳ nhanh chóng cầm lên, hai con số 7:30 hiển nhiên hiện ra ngay trước mắt khiến An Kỳ lần nữa hốt hoảng.
"Lại trễ rồi, An Kỳ ơi là An Kỳ, mày chán cái ước mơ vĩ đại của mày rồi đúng không, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984027/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.