"Cô ngồi đi, chờ tôi một chút." 
Du Cầm khẽ lướt mắt nhìn qua An Kỳ rồi trầm giọng lên tiếng. Sau đó lại tập trung làm việc. 
An Kỳ không nói gì vì không muốn ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của Du Cầm nên cô chỉ lẳng lặng ngồi xuống sô pha. 
Hơn 30 phút trôi qua, vẫn là một không gian yên tĩnh, An Kỳ cũng không vội cô ngoan ngoãn ngồi chờ. 
Sau một tiếng, tình thế vẫn không thay đổi. Du Cầm vẫn ung dung ngồi làm việc trước máy tính, chỉ có An Kỳ là đã bắt đầu xem tạp chí để viết thời gian. 
Thời gian trôi qua thêm một tiếng, An Kỳ nhìn vào đồng hồ hiển thị trên điện thoại thấy chỉ còn năm phút nữa là đến giờ nghỉ trưa. Lúc này cô mới nhìn qua Du Cầm rồi lên tiếng 
"Chị Du, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, nếu chị không có thời gian dành cho em thì em ra ngoài trước vậy. Đầu giờ em sẽ quay lại." 
Nói xong An Kỳ đứng dậy, cầm theo túi xách rồi quay lưng đi thẳng về phía cửa. 
" Đứng lại." 
Thanh âm không cao không thấp vang lên khiến An Kỳ phải dừng bước. 
Du Cầm đóng laptop lại, cầm lấy điện thoại rồi bước đến sô pha ngồi. 
" Bây giờ tôi có thể nói chuyện với cô rồi." 
An Kỳ quay lại nhìn Du Cầm với nét mặt ái ngại, cô khẽ nói 
"Nhưng mà sắp đến giờ ăn trưa rồi, chị không định đi ăn sao?" 
"Cô xem trọng việc ăn hơn là công việc?" 
Du Cầm nhếch môi rồi rót một ly trà.. Năm năm trước cũng câu hỏi này nhưng người trả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984024/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.