Trở về nhà đã hơn 8 giờ tối, An Kỳ sau khi bị bà ngoại mắng một trận vì cái tội dám ra ngoài với con trai vào ban đêm thì cũng được về phòng ngủ. 
Lúc cô vào phòng Trình Hạo Phong đã ngủ nên chỉ dám rón rén ngồi vào bàn học, vẫn là bài toán khó giải lúc trưa nhưng hiện giờ khi chỉ mới nhìn qua những con số cô đã nghĩ ra được cách giải. 
Đúng là đầu óc thư giãn tinh thần tốt giúp ít được rất nhiều. 
Cô tập trung học, hết bài này đến bài khác cho tới khi ngủ quên lúc nào cũng không hay biết. 
.... 
An Kỳ tỉnh dậy đã hơn sáu giờ sáng, cô dụi dụi mắt rồi ngồi dậy vô tình lại làm rơi thứ gì đó. 
Khom người nhặt chiếc áo vừa rơi từ trên người mình xuống hai hàng lông mày khẽ nhíu lại rồi nhìn qua phía giường ngủ, Trình Hạo Phong đã rời khỏi phòng từ lúc nào mà cô vẫn chưa hề hay biết. 
"Anh ấy đi rồi sao?" 
Đôi mắt to tròn chợt trở nên đượm buồn,chỉ là không nhìn thấy một người lạ mới quen vài hôm nhưng sao cô lại cảm thấy cứ như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng, cảm giác trống vắng đến nỗi trong lòng có chút khó chịu. 
Hôm qua trước khi vào nhà anh có nói với cô một câu là vết thương anh đã khỏi rồi còn cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh lẽ ra cô nên sớm đoán được anh sẽ rời đi. 
Nhưng biết trước người sẽ đi thì cô có thể làm gì, giữ anh lại sao? Vì lí do gì đây? Hai người xa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984010/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.