Bữa sáng đã xong, An Kỳ nhận phần rửa chén sau đó thì quay trở về phòng học bài. Chẳng để ý đến Trình Hạo Phong làm gì. Vì mỗi lần đối diện với anh, cô lại có thứ cảm giác gì đó rất đặc biệt nó không giống như khi cô gặp những người con trai khác. 
Quanh quẩn ngồi bên bàn học đến sắp hết ngày nhưng có mỗi bài toán giải mãi vẫn không xong vì căn bản cô chưa từng tập trung vào những con số trước mắt, vẻ mặt sầu não một tay chống cằm tay kia cầm bút xoay xoay lộ rõ vẻ chán trường của một nữ tử lười biếng. 
"Học không vô, thì ra ngoài cho thư giản. Ngồi lì ở đó tới mai cũng giải không xong." 
An Kỳ buồn chán quay mặt ra nhìn người thanh niên đang ung dung đứng chéo chân tựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực vừa điềm nhiên nói chuyện với cô xong. 
"Anh muốn đi thì tự đi đi. Mai tôi còn có tiết kiểm tra phải học bài rồi." 
"Đi một chút rồi về học." 
Nói xong không đợi cô có đồng ý hay không mà đã ngang nhiên đi tới kéo cô ra ngoài. 
"Nè nè.. chờ tôi thay đồ đã." 
"Không cần thay vì mặc thế nào cô cũng vẫn là cô thôi." 
"Khoan đã.. còn chưa khóa cổng." 
"Mất thứ gì tôi đền thứ đó." 
Trình Hạo Phong anh đúng là ngang tàn. Cứ như thế mà kéo An Kỳ đi xồng xộc ra ngoài không kịp cho cô xỏ giầy vào mà mang luôn đôi dép bông đi. 
"Anh muốn đi đâu?" 
An Kỳ ngoan ngoãn đi theo sau anh, mắt cô đảo xung quanh nhìn thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984008/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.