Mở cổng rào bằng gỗ An Kỳ khó nhọc dìu người đàn ông vào trong nhà.
Thấy cô ì ạch bên người đàn ông lạ mặt trên người còn toàn là máu làm bà ngoại một phen hoảng hốt vội vã từ trong bếp chạy lên nhà trên.
"An Kỳ.. đây là ai sao con lại đưa về nhà mình."
"Một lát con giải thích với ngoại sau. Bây giờ ngoại giúp con đỡ anh ta vào phòng với."
An Kỳ hì hục trả lời bà rồi dìu người thanh niên kia về phòng mình, bà ngoại cũng nhanh tay phụ giúp.
"Aizz.. Mệt chết tôi rồi, người gì đâu mà nặng thế không biết."
Đưa được người thanh niên lên giường ngủ của mình xong cô gạt tay qua trán lau đi tầng mồ hôi đã rịn ra thở mạnh một hơi kèm theo những lời cằn nhằn khiến ai kia phải cau mày đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi tỏ thái độ kiểu:
"Còn không tự nhìn lại mình, cô còn to hơn cả tôi."
Nhưng những vết thương trên người liên tục truyền đến cơn đau rát làm anh phải nhăn nhó khó chịu.
An Kỳ nhìn sắc mặt của anh đã dần tái đi, lỡ giúp rồi thì nên giúp cho trót luôn vậy.
"Tôi có thể giúp gì cho anh? Dù gì cũng ở trong nhà tôi rồi, không khéo anh chết lại hại bà cháu tôi mang tội giết người oan uổng nữa."
"Chuẩn bị dùm tôi một thau nước ấm, sơ cứu vết thương trên người giúp tôi."
"À..ờ.. Anh chờ tôi một chút."
An Kỳ lúng túng trả lời rồi kéo theo bà ngoại vẫn đứng đó không hiểu gì cùng đi ra ngoài.
"An Kỳ, mau nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-dai-minh-tinh/984004/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.