Theo đêm càng lúc càng sâu, cơn buồn ngủ của Hạ Lê cũng dần đậm.
Anh ngáp một cái, nhớ đến việc hứa ngày mai dẫn Lucia ra ngoài dạo, Hạ Lê ngáp dở lại nuốt vào.
Rõ ràng trước khi về nhà đã quyết tâm, để không xảy ra sai sót, anh muốn nhốt Lucia thật chặt trong căn phòng nhỏ của mình, tuyệt không để cô bước ra nửa bước.
Sao mới qua hơn một tiếng, đã đổi ý rồi? Quả nhiên vẫn là con ác long này biểu hiện quá đáng thương, hại Hạ Lê đều động lòng trắc ẩn.
Chẳng lẽ đang giả yếu?
Hạ Lê liếc trộm Lucia trên sofa một cái.
Lucia hai chân bắt chéo, lúc thì bị nội dung tivi phát chiếu trêu cười khúc khích, lúc lại như phát hiện chuyện gì thú vị hai mắt sáng rực.
Bây giờ nội dung tivi phát là tin tức xã hội, con rồng ngốc này thật có thể hiểu được?
Tuy nhiên, Hạ Lê nhanh chóng phủ định khả năng Lucia giả yếu cố ý mưu cầu thông cảm.
Với trí tuệ trong cái đầu này của cô, chưa đủ để hỗ trợ cô chơi tiểu tâm cơ này.
"Lucia."
"Hi hi hi... Ừ?"
Đang hướng tivi cười ngốc Lucia tỉnh táo lại, một đôi mắt màu hổ phách chuyển sang nhìn Hạ Lê.
"Sao vậy?"
"Nói trước, ngày mai ra ngoài, đừng nói chuyện, đi theo sau ta thôi," Hạ Lê nghiêm túc nói, "em nhất định cái gì cũng nghe ta, như vậy ta mới dẫn em đi ăn những thức ăn em chưa thấy."
"Ừ... Ừ."
Lucia đều không do dự, lặng lẽ nhẹ gật đầu đồng ý.
Hạ Lê so với cô hiểu nơi này hơn, mình cô độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-ac-long-c/5080733/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.