Đem hiệp nữ mà mình nhặt được về nhà giúp đỡ một chút, đạt được thân phận bạn gái, đối với Hứa Thanh mà nói, ý nghĩa phi phàm.
Tiền thuê phòng liền không nhắc tới nữa, ít nhất sẽ không bị không hiểu mà ở chung, bị hai người già hỏi đông hỏi tây sau đó ngày ngày đòi dẫn về.
Nếu như còn không đem về gặp, phỏng chừng Chu Tố Chi phải chọn ngày để giết qua, tuy rằng anh có thể lừa dối cho qua, có điều chung quy vẫn có chút phiền phức.
Bây giờ thì tốt rồi, giải quyết được rất nhiều vấn đề, sau đó ở chung quen mặt, sau này chuyện làm chứng minh có phiền phức gì thì còn có thể nhờ Hứa Văn Bân giúp đỡ. Một người hơn bốn mươi tuổi cho dù nói như thế nào cũng sẽ hơn một người trẻ tuổi như anh.
Ồ, tuổi tác của anh không lớn nên không có nhiều quan hệ xã hội, mấy người anh em tốt của anh chưa chắc đã có thể làm được việc.
Trên đường.
Gió lạnh thấu xương.
Hứa Thanh không tiếp tục kéo Khương Hòa, cho hai tay của mình bọc trong túi áo lông, Khương Hòa cũng giống như vậy, chậm rãi đạp lên tuyết trên mặt đường, đi về hướng đường lớn.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi xuống, trên đường tuyết đọng phản chiếu những ánh sáng nhàn nhạt, những chỗ bị xe và người đi đường đè ép thì nhẵn bóng, những chỗ không bị đè ép khi giẫm lên phát ra những tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
"Ăn ngon đi? No chưa, nếu chưa no khi quay về lại nấu chút mì."
"No rồi, đúng là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-den-tu-ngan-nam-truoc/1808188/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.