"Trước đây dì.. Hô.. Hẳn là từng gặp qua rồi."
Hứa Thanh vác bao gạo có điểm lao lực, lên tới trên lầu thì bắt đầu thở gấp, có điều cũng không ảnh hưởng tới anh nói chuyện.
"Gặp qua?" Trình ngọc lan nghiêng đầu liếc nhìn Khương Hòa, cô bé này thực rất thanh tú, nhưng chính là lại không có ấn tượng gì.
"Đúng, chính là lúc trước.. Hô, Lúc cháu vừa vào đại học, chắc khoảng bốn, năm năm trước, lúc ấy cô ấy không cao như bây giờ, mặt hơi tròn, mọi người hay chọc chúng cháu vài câu.. Nhớ ra chưa?"
"Có sao?" Trình Ngọc Lan hoài nghi.
"Hazz, phỏng chừng thay đổi nhiều quá rồi, dì không nhớ rõ, cái mặt tròn đó.. Chính là cô ấy."
Hứa Thanh nói giống như thật, hừng hực bước lên lầu, đi tới cửa thì bỏ bao gạo xuống nghỉ ngơi.
"Bà già chúng tôi trí nhớ làm sao tốt bằng người trẻ tuổi các cậu, quên lâu rồi." Trình Ngọc Lan nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra, mắt nhìn thấy cửa liền giơ tay lên gõ "Lão Vương, mở cửa!"
"Hắc, lần này nhớ là được rồi, bạn gái của cháu, Khương Hòa." Hứa Thanh cười: "Được rồi, cháu đưa cô ấy đi ăn đây, ngày ngày ở nhà chơi game nên không ra ngoài."
"Vào đây uống cốc nước đã, nhìn xem cậu đã mệt quá chừng."
"Không cần, cháu rất cường tráng."
Hứa tráng sĩ bàn tay to vung lên, quay người xuống lầu. Khương Hòa quay đầu nhìn Trình Thẩm Nhi, thấy bà ấy vẫn đang nhìn mình, chần chờ một lát sau đó chớp chớp mắt mỉm cười gật gật đầu, cũng đi cùng xuống lầu.
"Tôi.. Ba năm trước từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-den-tu-ngan-nam-truoc/1808173/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.