"Nói đi, có chuyện gì?"
Lão Cố đưa hai người vào phòng điều giải, còn mấy người Vương Tử Tuấn được Tần Hạo xử lí. Cầm bút và hồ sơ, liếc nhìn hai người "Ai nói trước?"
"Chính là đánh một trận, tôi là người động tay trước, bởi vì hắn ta chửi người." Hứa Thanh dựa vào ghế, gảy móng tay nói.
"Tỉ mỉ một chút."
"Vậy để hắn nói đi."
"..."
Lão Cố quay đầu nhìn Lượng Tử ở bên kia "Cậu nói, cụ thể quá trình."
"Chính là lúc đầu chỉ là đùa giỡn một chút, chính là đùa giỡn.. sau đó anh ta đánh tôi. Tôi không hiểu tại sao lại đột nhiên như vậy, thì đã bị anh ta đánh rồi."
"..."
"..."
Lão Cố buông bút xuống, nhìn hai người, lại quay sang Lượng Tử "Kể lại tỉ mỉ quá trình, có biết cái gì là tỉ mỉ hay không? Đùa giỡn như thế nào? Cậu đã nói cái gì? Cậu ta trả lời cái gì, sau đó câu nào thì đánh? Cậu ta động thủ như thế nào? Cậu phản kháng như thế nào, hiểu chưa?"
"Ách.."
Lượng Tử có chút ngây người.
"Phát ngốc cái gì? Sự tình có như thế nào thì cậu nói như thế, còn nghĩ cái gì?" Lão Cố nhìn tới phiền, nhìn Hứa Thanh giống như người không có việc gì bên đó, nói: "Nếu không thì cậu nói trước?"
"Tôi nói, tôi nói." Lượng Tử trầm ngâm một lát "Lúc đầu tôi là muốn kính rượu, không uống thì không uống, tôi cũng không miễn cưỡng.."
Một phen miêu tả thêm mắm thêm muối, Hứa Thanh chỉ là ngồi đối diện lẳng lặng nghe, tai chú ý động tĩnh bên ngoài.
Anh ta lo lắng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-den-tu-ngan-nam-truoc/1808160/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.