Ban đêm, ánh sao sáng lấp lánh.
Tần Hạo ngồi dựa vào cửa sổ. Một thân cảnh phục chỉnh tề, nhìn qua sạch sẽ, lưu loát.
Sau khi làm vệc anh ta mới phát hiện lý tưởng và hiện thực cách nhau thật lớn.
Không có anh hùng giao đấu, bảo vệ quốc gia. Chỉ có những chuyện vụn vặt không đâu.
Cũng không có sự vệc chính khí, lẫm liệt nào. Anh ta nghiêng đầu nhìn mấy vị tiền bối trực ban cùng. Hai người ở bên xử lý lại văn kiện một bên phun trào nói gần đây gặp chuyện kỳ ba. Một người đang cầm bấm móng tay chỉnh sửa lại móng tay. Còn một vị trong tay cầm hồ sơ, chân vắt trên bàn lắc lư lay động.
Tần Hạo khó chịu kéo áo, vẫn luôn cảm thấy mình không hợp với nơi này. Sự thực cũng chính là như vậy. Nếu sư phụ của anh ta thấy được thì có trách hay không. Mỗi một người mới đều phải trải qua quá trình này.
"Việc làm tốt là được rồi, khó được nhàn rỗi một chút, ngồi thẳng như vậy cho ai nhìn?"
Lúc mới ra nhập vào ngành sư phụ đã nói như vậy.
"Có đói không? Cùng nhau gọi đồ ăn đi?" Đồng nghiệp họ Cố vừa xử lý xong một chồng văn kiện, ngẩng đầu mời.
"Gọi cái gì? Kim củng môn?"
"Được a, còn ai nữa? A Hạo cậu có đói không?"
"Tôi không phải là rất đói, cảm ơn." Tần Hạo lịch sự từ chối.
Bởi vì tùy lúc đều có thể sảy ra chuyện, phải ra ngoài, cho nên đại đa số mọi người đều gọi chút đồ ăn nhanh. Phương thức đơn giản mau lẹ. Thực tế nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-den-tu-ngan-nam-truoc/1808147/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.