"Khụ.. Cái kia.. Cô nói cô đến từ nơi nào?". Anh ta nhìn chiếc phi tiêu sắt khảm trên tivi. Đến từ đoàn xiếc Ngô Kiều?
Chú Triệu lớn tuổi như vậy, có khả năng không chịu nổi một kiếm.
"Vừa rồi những người đó.. Đi ra bằng cách nào?".
Người con gái, giống như một con thỏ bị kinh ngạc. Tất cả những gì sảy ra trước mặt đều vượt qua phạm vi sự hiểu biết của cô.
"Còn có, ngươi nói chuyện cùng với ai?"
"Tôi.."
Hứa Thanh nhìn người con gái đứng ngoài cửa, quần áo thô, giày rơm, một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ bao. Một ý tưởng lớn mật dâng lên trong lòng anh ta.
Không thể nào..
Cho dù đến từ đoàn xiếc ngô kiều, thì cũng sẽ không ăn mặc như vậy chứ!
Lại càng không tùy tiện ném phi tiêu vào tivi của người khác, một lời không hợp liền rút kiếm.
Giày rơm còn lộ đầu ngón chân, cô ấy đền nổi không?
"Cái kia.. Trước tiên cô thu hồi kiếm lại đã, tôi là người tốt. Vừa rồi còn cho cô mượn ô nữa mà". Anh ta dùng mũi chân đá đá chiếc ô đang dựng ở bên cạnh, ý đồ trấn an cô gái.
Cô gái liếc nhìn chiếc ô, lại nhìn anh ta, sau đó lại nhìn chiếc tivi đã muốn hỏng ở bên kia. Cân nhắc một chút, sau đó từ từ bỏ trường kiếm vào vỏ bao, tạo ra một âm thanh nhỏ, làm Hứa Thanh nhếch miệng cười.
Tuyệt đối là một gia hỏa.
"Cô tên gì, từ đâu đến?"
"Khương Hòa, đệ tử Diêm Bang"
"A ha, Giang Hà.. Cái tên nghe thật cao hứng." Hứa Thanh cười haha nói: "Cô.. Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-den-tu-ngan-nam-truoc/154738/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.