Ngày hôm sau, điện thoại đến tay Trình Ân Ân.
Là Phạm Bưu đưa đến. Giang Dự Thành bận công việc, Phương Mạch Đông cũng bận rộn theo. Mặc dù đều là phụ tá đắc lực nhưng so ra Phạm Bưu tương đối nhàn nhã hơn.
Di động mới giống y chang như kiểu dáng của cái cũ của Trình Ân Ân, là loại khoảng 1000 đồng, nhu cầu sử dụng di động của cô không cao, chỉ cần như vậy là đủ. Đáng ngạc nhiên đó chính là điện thoại cũng được chuẩn bị ốp bao bọc bên ngoài, chính là hồng cô yêu thích, ngay cả dán màn hình cũng được chuẩn bị.
Những đại ca xã hội đen này thật là cẩn thận, Trình Ân Ân càng cảm cảm động, nhận điện thoại hai mắt sáng tỏ nhìn qua Phạm Bưu: “Cảm ơn chị.”
…..
Quả thực Phạm Bưu muốn lấy một cái chùy đập đầu mình một cái.
Vô cùng nhục nhã!
Nhưng có thể làm gì đây! Chính mình giả vờ ra vẻ nương pháo (*),cho dù là khóc cũng phải đáp lại cái tiếng này.
(*)娘炮 – Nương pháo; nghĩa đen là những chàng trai sinh ra có ‘khẩu súng’ nhưng lại nữ tính. Thường được dùng để chỉ những chàng trai nữ tính ở một số khía cạnh, với màu sắc xúc phạm (Theo Baidu).
Chỉ thấy khóe miệng của anh co giật một cái, không biết từ chỗ nào nặn ra từng tiếng quỷ dị: “Không cần khách sáo.”
Danh bạ cũ đều đã mất, lúc Trình Ân Ân cài đặt điện thoại, nghĩ đến việc tìm từ trong trí nhớ thông tin liên lạc của một vài người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-bi-tinh-than-phan-liet/982867/chuong-3.html