Chương trước
Chương sau
Ngón tay ngọc lại búng ra, mười mũi ngân châm lóe sáng, bắn về phía nam tử, nhằm đến các đại huyệt* trên thân thể y, chính xác không lầm. (* các huyệt đạo quan trọng nhất trên cơ thể, có thể làm suy giảm, thậm chí phế bỏ võ công của người luyện võ)

Ngân châm như mưa sao sa lóng lánh quang huy* lướt ngang trời đêm. (*hào quang lóe sáng)

Quang huy chói mắt.

Thứ ám khí tinh xảo xinh đẹp lại độc ác trí mạng như vậy, chỉ có thể là —— Đường môn”Truy hồn Thần châm” !

Tứ Xuyên Đường môn, môn phái từ trước lấy ám khí, độc dược cùng thủ đoạn tàn nhẫn để nổi tiếng.

Dịch Thần lập tức hiểu được hết thảy!

Thì ra tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một màn diễn, đại hán cùng thiếu nữ kia nguyên lai là người của Đường môn!

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh, từ trong mũi của nam tử kia phát ra.

Giống như tuyết sơn* vốn yên lặng… nay trong nháy mắt bùng nổ, Dịch Thần chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, rồi sau đó một cỗ kiếm khí cùng sát khi sắc bén đến cực điểm từ trên người nam tử kia phun ra lan tràn như ánh nắng sớm trải rộng khắp khi mặt trời mọc. (* Núi tuyết. Úi, tuyết mà lở thì… Chỉ thua có núi lửa phun!)

“Đinh” một tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh tước kim đoạn ngọc, vang vọng khắp tầng lầu.

Trong bàn tay trầm ổn của nam tử kia nắm chặt một thanh kiếm.

Đó là một thanh kiếm cực không bình thường.

Thân kiếm trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa ra lưu quang trắng xanh, trong trẻo mà lạnh lẽo.

Khi thân kiếm khẽ nhếch, quang hoa như nguyệt sương khuynh tiết mà ra, rọi đến trên mặt mỗi người gợi lên từng trận hàn ý mãnh liệt.

Trong khi thân kiếm rung lên liền phát ra một tiếng thanh ngâm, như thanh âm của dòng suối nhỏ trong núi sâu hoan xướng*, lại như tiếng chim thánh thót hót trên nhánh cây xanh đầu đường. (* vui ca)

Kiếm quang đột nhiên lóe lên, như ánh lưu ba thiên kiều bá mị hiện lên trong mắt tình nhân, lại như hàng vạn ngọn núi trải dài vây quanh một miền đất rộng, càng giống như vũ nương cong lưng vẫy ra một đạo sóng lụa.

Mĩ, khinh, đạm, mà khoái*! (* Đẹp, nhẹ, nhạt, nhanh)

Kiếm pháp tuyệt diễm!

Dịch Thần không khỏi xem ngây người, hắn vạn lần không ngờ, nam nhân này lãnh đắc tượng băng sơn, ngạnh đắc tượng hòn đá, cư nhiên có thể sử xuất kiếm pháp phiêu dật xuất trần như vậy.

Nhất kiến đã là kinh nhân, tái kiến đó là kinh diễm!

Có vài vết máu nhất thời phun ra, hai bóng người phủ phục ngã xuống đất. Biểu tình khiếp sợ không thể tin nổi – ở một khắc kia trước khi chết – hiển hiện vô cùng rõ ràng.

Đích thực là không thể tin!

Nam tử tử chỉ điểm nhất chiêu, thậm chí không có bất luận kẻ nào thấy y xuất chiêu ra sao, y liền đã đoạt lấy tính mạng của môn nhân Đường môn tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.

Tất cả chỉ trong nháy mắt diễn ra, cũng trong nháy mắt chấm dứt.

“Chưởng quầy, tính tiền.”

Kiếm quang chợt lóe, kiếm đã vào vỏ.

“Hảo, hảo…”

Chưởng quầy* sớm đã bị dọa ngốc vội vã chạy tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám. (* Người quản lý tiệm, thường là chủ tiệm.)

Tất cả khách khứa trong Trạng Nguyên lâu đều câm như hến, nhìn theo nam tử kia từng bước một đi ra ngoài tòa lầu.

Từng bước, lại từng bước…

Bước chân thong thả mà ngưng trọng, như thể mỗi một bước đều muốn dẫm ra trên mặt đất một cái lỗ thủng.

Mặt không biểu tình, y cứ như vậy đi về phía trước, phảng phất như cả đời này cũng vĩnh viễn sẽ không dừng bước.

Y từ đâu tới đây? Lại muốn đi nơi nào? Có phải ngay cả chính y đều không có mục tiêu, cũng chỉ là bước đi trên con đường của một lãng tử kiếm khách ?

Xuyên qua dòng người tốp năm tốp ba, trải qua con đường với đủ loại kiểu dáng hàng rong bày ra hai bên, tất cả những thập trượng nhuyễn hồng, phồn hoa di thế này đó, liệu có để lại ở trong lòng hắn một chút dấu vết nào hay không?

Từng bước, lại từng bước… Gò má lạnh lùng, không có nửa điểm cảm xúc dao động.

“Hảo một thanh Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm, hảo một tên Lãnh Kiếm Vô Tình!”

Thanh âm sang sảng từ sau lưng truyền đến, thân mình y cứng đờ, rốt cục, y chậm rãi quay đầu lại.

Lại là người kia!

Cái kẻ mạc danh kỳ diệu đột nhiên ngồi ở phía đối diện với y.

Cái kẻ cười rộ lên khiến người khác có cảm giác chán ghét nói không nên lời.

“Thì ra ngươi chính là người liệt danh thứ nhất trên kiếm khách bảng: Lãnh Kiếm Vô Tình —— Mạc Vô Tình! Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Hai con mắt sáng ngời chớp chớp giống như vành trằn non phía chân trời, Dịch Thần cười đến giống như một con mèo nhỏ thâu tinh*. (* trộm sao. Cười theo kiểu nho nhỏ đắc ý)

Mạc Vô Tình đột nhiên cảm thấy khóe mắt mình nhảy lên một chút.

“Ta gọi là Dịch Thần, Dịch với nghĩa ‘dễ dàng’*, Thần trong ‘tinh thần’, tên rất dễ nhớ, ngươi nhất định phải nhớ kỹ úc.” (* Còn phát âm là Dị. Ta để nguyên là Dịch.)

Dịch Thần đi đến trước mặt hắn, hai người thân cao không kém mấy. Duy nhất có điều khác nhau là một kẻ mang khuôn mặt tươi cười, còn người kia mặt lạnh.

Mạc Vô Tình nhìn hắn một cái, lại tiếp tục đi đường của mình.

“Tên của ngươi thật thú vị, Mạc Vô Tình, là cha mẹ ngươi đặt cho sao?”

Dịch Thần vội vàng theo sau, giống như một con ruồi nhặng bám chặt thức ăn súy không xong, bắt đầu ghé vào lỗ tai hắn ong ong kêu.

“Nhìn ngươi thật đúng là lãnh huyết vô tình. Bất quá, người vô tình có hai loại. Một loại là chân chính vô tình vô cảm, một loại là quá mức đa tình đa cảm. Như vậy, ngươi thuộc loại loại nào?”

Dịch Thần càng nói càng tỏ ra tin tưởng chính mình là thuộc loại người càng phô trương càng hấp dẫn.

“Ngươi thực phiền!”

Thực rõ ràng ba chữ, thậm chí lộ ra ẩn ẩn sát ý.

Dịch Thần tin tưởng nếu hắn thật sự là một con ruồi nhặng, Mạc Vô Tình chỉ sợ sớm rút kiếm, ở trên mình hắn đâm ra mười tám cái lỗ*. (* là 18 vết thương thê thảm ý mừ.)

Bất quá y rốt cục đã mở miệng, tuy rằng từ ngữ thiếu thốn đến bần cùng, nói đều là những lời giống nhau như đúc, nhưng ít ra so với lần đầu tiên đã tốt hơn nhiều, cũng không nói gì hắn giống ruồi bọ, Dịch Thần nhất thời tinh thần rung lên.

“Ta biết ta thực phiền, nhưng là, lão huynh ngươi liệu có thể dùng từ khác đến hình dung ta, ngoại trừ ‘ngươi thực phiền’? Tuy rằng đầu năm nay trầm mặc ít lời thực thịnh hành, bất quá, lão huynh ngươi cũng quá tích chữ như vàng đi!”

Mạc Vô Tình nhìn hắn như thể đang nhìn một thằng ngốc.

“Để làm chi nhìn ta như vậy? Chưa từng gặp qua nam nhân nào tuấn mỹ giống như ta vậy hay sao?”

“Ngu, si!”

Hạ một lời khẳng định, Mạc Vô Tình tiếp tục hướng về phía trước mà đi.

“Uy, vừa rồi ngươi làm thế nào biết được nữ nhân kia muốn giết ngươi?”

Dịch Thần bám riết không tha theo sát y.

“Chỉ có ngu ngốc mới có thể không biết!”

Mạc Vô Tình lạnh lùng nói. Khi nàng kia chạm đến tay phải của y, y liền cảm thấy bất thường. Một thanh lâu nữ tử tuyệt sẽ không có một đôi lòng bàn tay đầy chai sần.

“Sao ngươi lại cùng Đường môn kết hạ oán cừu? Bọn họ là môn phái khó chơi nhất trên giang hồ, hiện tại ngươi lại giết đến hai người của Đường môn, ngày sau của ngươi sẽ không yên lành…”

“Biết liền cút xa một chút.” Y luôn như thế, lời ít mà ý nhiều.

“Bất quá con người của ta na… Không có hứng thú gì khác, chỉ là thích vô giúp vui.” Dịch Thần vẫn mỉm cười nói.

Cặp hàn mâu* đủ đề đông cứng cả tòa Tô Châu thành của Mạc Vô Tình đối với hắn, tựa hồ không có được nửa điểm tác dụng. (* ánh mắt lạnh lẽo bén nhọn)

“Tự tìm tử lộ*!” (* đường chết)

Mạc Vô Tình lạnh lùng nói, không hề để ý đến hắn, đi thẳng về phía trước.

“Nghe nói Lãnh Kiếm Vô Tình thiên hạ độc nhất vô nhị, không tiếp thụ người khác khiêu chiến, lời ấy thật sao?” Dịch Thần đi theo bên cạnh y, quyết nhắm mắt theo đuôi.

“Kiếm của ta chỉ dùng để giết người, không dùng để tỷ thí.” Hắn một chữ một chữ nói ra.

“Không có ngoại lệ?”

“Không có!”

“Liền một lần cũng không có?”

“…”

Cặp mắt lạnh lẽo của Mạc Vô Tình lộ ra vẻ cự tuyệt rõ ràng.

“Kia thật sự rất đáng tiếc, bất quá… Ta có cái tật xấu, càng là chuyện không thể làm được, ta lại càng muốn làm… ” Dịch Thần lại sờ sờ cái mũi, nở nụ cười.”Chúng ta đến làm một cuộc giao dịch, thế nào?”

Bước chân của Mạc Vô Tình chùng một chút, lạnh lùng nhìn hắn.

“Nếu như tin tức ta thu được không sai, ngươi hẳn là vẫn luôn đi tìm hai nhân vật đã mai danh ẩn tích từ hai mươi năm trước – Nguyệt Hải song hiệp, phải không?”

Trong mắt Mạc Vô Tình toát ra dấu chấm hỏi nghi hoặc.

“Yên tâm! Ta không có thú vui nhìn ngó chuyện riêng tư của người khác. Chẳng qua ai kêu danh tính của ngươi vang dội như vậy, có chút tin tức, cho dù là bị gió khẽ thổi, cũng sẽ thổi đến trong tai người khắp giang hồ.” Dịch Thần cười nói.

Hai người dần dần đi qua phố xá, đi vào một nơi yên lặng.

“Ta nghĩ ngươi nhất định biết Bách Hành Môn đi.”

Vừa nói, Dịch Thần vừa nhặt lên một cành cây khô trên mặt đất, tùy ý huy động vài cái.

Chiêu thức uốn lượn, bình thản vô kì*, càng giống như trẻ con chơi đùa, Mạc Vô Tình lại sắc mặt trầm xuống. (* chiêu thức đơn giản, không có ẩn tàng huyền cơ, kì biến, được xem không phải là chiêu thức hay.)

Dịch Thần cầm cành cây khô trong tay mỉm cười nhìn y, quả nhiên là một kẻ ‘biết hàng’.

Bách Hành Môn, là môn phái rộng lớn đông đảo môn nhân chỉ sau Cái Bang, môn nhân là những người làm các ngành nghề bình thường, phố phường nhân vật, vốn là bình dân dân chúng, môn phái này quảng nạp* bang chúng, scon số hàng vạn, trong đó không hề ít người là cao thủ thâm tàng bất lộ. Bách Hành Môn quật khởi cực nhanh, phát triển lớn mạnh, năm gần đây đã đặt chân vào danh sách Thập đại bang phái trong giang hồ. (* kết nạp rộng rãi nhiều thành phần dân chúng)

“Ngươi là người của Bách Hành Môn?”

“Môn chủ đương nhiệm của Bách Hành Môn là nghĩa phụ của ta, Bách Hành Môn bang chúng đều là ta huynh đệ tỷ muội. Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, cho dù là người đã muốn mai danh ẩn tích một trăm năm, ta đều có thể giúp ngươi đào ra!”

Bách Hành Môn quen biết rất rộng, tin tức linh thông, đây là điều mọi người trên giang hồ đều biết.

“Thế nào? Nếu ngươi đáp ứng cùng ta so kiếm, ta liền giúp ngươi tìm hiểu tin tức.”

Dịch Thần cảm thấy được mình rất giống một gã chăn lừa, trên tay còn cầm sẵn một củ cà rốt.

Nguyên lai đây là ‘giao dịch’.

Mạc Vô Tình nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục…

“Thành giao!” ( Đời anh ‘tàn’ từ đây!=.=+)

Con lừa cứng đầu này rốt cuộc đã chịu ăn củ cà rốt, Dịch Thần cười đến thiếu chút nữa chảy mọt bãi nước miếng.

Từ nay về sau liền có ước hẹn hai người mỗi năm một lần so kiếm.




(Ta nghĩ trong mắt A Thần, Vô Tình giống con lừa ở chỗ ngây ngốc đáng yêu, dễ bị ảnh đùa nghịch, không có ý sỉ nhục khinh thường. *Cười*)

***

Cái nắng hè chói chang dữ dội còn đang tiếp tục càn rỡ .

Nhưng sau Vân Nham tự cổ thụ che trời, râm mát vô cùng.

Trên cây chim chóc không biết mệt mỏi mà ồn ào hoan xướng, không hề ảnh hưởng đến một người ở dưới tàng cây ngủ say sưa.

Đột nhiên, trong không gian truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, rời rạc.

Từng bước, lại từng bước…

Ngưng trọng mà cứng ngắc, như thể mỗi một bước đều phải dẫm ra một cái lỗ thủng trên mặt đất.

Một đôi giầy vải thô xa mà gần, chậm rãi, đứng ở bên cạnh người đang nằm ngủ.

Hắn lại chưa phát hiện, ngủ say chính hàm*. (* thời điểm giấc ngủ sâu nhất)

Khi Mạc Vô Tình đến phó ước cái ước hẹn một năm một lần kia, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Một người nam nhân tuổi còn trẻ.

Một người nam nhân miệng ngậm lá cỏ xanh.

Một người nam nhân tuổi còn trẻ miệng ngậm một lá cỏ xanh, nằm trong bụi cỏ.

Hai mắt khép kín, đường cong ôn nhu tuấn dật, khóe môi như hơi mỉm cười, ở dưới bóng cây, sáng lên động lòng người.



Lại đang ngủ?

Mạc Vô Tình chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục cũng không thể nề hà mà ngồi ở trên cỏ, chậm rãi đợi hắn tỉnh lại.

Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần y hơi muộn một chút, hắn sẽ ngủ đắc tượng con lợn chết, y thực hoài nghi hắn rốt cuộc là tìm y để so kiếm, hay là muốn y đến xem hắn ngủ cơ hồ sét đánh cũng không tỉnh.

Không trung thực xanh, từ trong không khí truyền đến mùi cỏ xanh cùng mùi đất ngai ngái…

Mạc Vô Tình ngồi ở dưới tàng cây, dựng đùi phải, đem tay phải gác ở trên đùi, ngửa đầu, nhìn trời. Trên mặt vô biểu tình, vô dao động, đúng mười phần một khối nham thạch.

Thực nhàn nhã… Thật sự là lãng phí sinh mệnh…

Nếu là bình thường, y hẳn là còn ở dưới ánh mặt trời luyện kiếm, mồ hôi chảy ướt lưng, một lần lại một lần, đến trên vạn lần diễn luyện kiếm pháp đã sớm ghi khắc trong tâm khảm kia.

Bắt đầu từ khi học được cầm kiếm, mỗi ngày y tốn thời gian khổ luyện không dưới năm canh giờ. Y chịu đựng những gian khổ thường nhân không thể chịu, nếm qua khổ thường nhân không thể nếm, mới từng bước một, luyện thành kiếm pháp như bây giờ!

Võ lâm đầu bảng, giang hồ buồn cười luôn thích mấy thứ bài danh hư vô này đó. Càng buồn cười chính là, cái vị trí võ lâm đầu bảng này cũng không biết khi nào thì đột nhiên rơi xuống trên đầu y.

Y đương nhiên không nguyện ý trở thành người xếp thứ nhất.

Thứ nhất, ý nghĩa quân lâm thiên hạ, thống lĩnh phong vân, nhưng cũng có ý nghĩa ăn bữa hôm lo bữa mai, mệt mỏi ứng đối. Rất nhiều người trong giang hồ đều muốn tranh hư danh này, rất nhiều người trong giang hồ đều đỏ mắt vì hư danh này.

Nhân sinh có khi thật sự buồn cười, không muốn thứ gì đó lại cố tình được đến mà không cần tốn nhiều sức, mà chân chính muốn gì đó, lại sớm đã trở thành của người khác.

Ví dụ như tình cảm.

Đương nhiên y là một kẻ Vô Tình.

Ở trong cuộc sống của y, trừ bỏ luyện kiếm, việc tối trọng yếu là tìm được Nguyệt Hải song hiệp. Trừ điều này ra, cái gì y cũng không để ý, cái gì y cũng không muốn tiêu phí tinh lực cùng thời gian đi làm.

Cho nên giống như hiện tại, có đến nửa ngày nhàn tản, thật sự là một loại xa xỉ.

Tất cả đều là vì cái tên đang nằm ở bên cạnh y ngủ giống cái đại hài tử này, mà sau khi chờ hắn tỉnh ngủ, y còn phải cùng hắn quyết đấu một hồi.

Không phải địch nhân… Cũng không hoàn toàn là bằng hữu…

Mạc Vô Tình đột nhiên cảm thấy hết thảy những chuyện này đều có chút mạc danh kỳ diệu, sự quen biết giữa họ cũng là mạc danh kỳ diệu thật sự.

Y không có bằng hữu, không ai dám cùng y làm bằng hữu. Bởi vì trước khi bọn họ mở miệng, có một nửa đã bị hàn quang trong lãnh mâu của hắn hù chết, mà một nửa còn lại đã bị lối ăn nói lạnh nhạt độc ác của y kích chạy.

Cho nên y không có bằng hữu, cũng không có địch nhân, càng không có thân nhân. Tuy rằng người muốn giết y không ít, nhưng kẻ tới giết y, đều đã bị y giết, mà người duy nhất y có thể coi là thân nhân – sư phụ của y – cũng đã tạ thế năm năm trước.

Y chỉ có chính mình.

Không sao cả.

Y cảm thấy được như vậy rất tốt, y sớm thành thói quen, thậm chí có thể nói là thấy thích cuộc sống như vậy.

Chỉ có một mình…

Nhưng là từ khi nào bắt đầu, bên tai y nhưng lại hơn một cái tên ưa lải nhải, thường xuyên cười giống kẻ ngây ngốc? Để cho người này ở lại thật sự không giống tính y, y hẳn là nên sớm một kiếm đem con ruồi nhặng đáng ghét này giải quyết, chính là…

Gió mát quất vào mặt, lá cây xôn xao một trận sàn sạt thanh âm.

Ngay ở khi ý thức hơi lâm vào mê mờ tản mạn, Mạc Vô Tình bỗng nhiên bừng tỉnh, cơ hồ hoảng sợ. Phát giác cái tên ngủ đắc tượng cái đứa nhỏ không biết khi nào đã tỉnh lại, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm cách y có ba tấc, chính là đang nhìn y không chuyển mắt.

Cặp mắt sáng ngời sâu thẳm, hàm chứa ý cười nhạt như gió nhẹ.

Mạc Vô Tình lập tức nhảy dựng lên, thân thể đĩnh thẳng tắp. Không thể tin được! Chính mình thế nhưng thiếu chút nữa ngủ thiếp đi ở người khác!

“Ta chưa từng thấy qua loại vẻ mặt này của ngươi.”

Dịch Thần lười biếng đứng dậy từ trên cỏ, vỗ vỗ bụi đất cùng lá cỏ vương trên người.

“Vẻ mặt gì?”

Sắc mặt Mạc Vô Tình cực mất tự nhiên.

“Bộ dáng sắp ngủ mất đâu, thực đáng yêu!”

Hai tròng mắt Dịch Thần lại mị thành một vòng trăng non.

Hôm nay thật sự là kiếm được lời!

Ước chừng ba năm, hắn mới nhìn thấy trên khuôn mặt không chút thay đổi của y một loại biểu tình.

Sự thật chứng minh, chờ đợi là có giá trị. (Chờ ba năm mới thấy được trên mặt người ta một biểu cảm! TT^TT)

Sắc mặt Mạc Vô Tình lại âm trầm xuống, không có một người nam nhân nào, nhất là một nam nhân hàng thật giá thật nào, sẽ ở nghe loại lời nói như vậy rồi còn cười được.

Càng không ai, dám ở trước mặt y nói loại lời này.

“Ít nói nhảm! Rút kiếm!”

Dù sao, đây mới là lý do khiến hai người gặp lại —— nhất phân cao thấp! Độ cong bên khóe môi Dịch Thần càng thêm sáng lạn, hắn đột nhiên phát giác, có lẽ lãnh ngạnh cũng là một loại phương thức biểu đạt tình cảm của nam nhân này, mà điều này thuyết minh rất rõ rằng y căn bản không tốt biểu đạt tình cảm của chính mình.

***

Chính ngọ*, dương quang** thực mãnh liệt. (* 12 giờ trưa, **Ánh mặt trời)

Ánh sáng trong suốt xuyên qua ngọn cây, chiếu vào hai nam tử đang đứng lẳng lặng tương đối.

Mạc Vô Tình cố nhiên là mặt không chút thay đổi, mà Dịch Thần cũng thu liễm vẻ tươi cười lười biếng, vẻ mặt ngưng trọng trầm tĩnh hiển lộ trầm ổn mị lực.

Chim chóc đột nhiên ngừng hót, thiên địa một mảnh yên tĩnh.

Yên tĩnh , hết thảy đều yên tĩnh.

Tĩnh đến có thể nghe thấy thanh âm lá cây chạm xuống mặt đất, thậm chí là tiếng gió nhẹ lướt qua cánh rừng, phảng phất giống như tình nhân ôn nhu vuốt ve.

“Đinh… Thương…” Thanh âm bảo kiếm ra khỏi vỏ.

“Rào rào…” Một bầy chim từ ngọn cây hoảng sợ mà bay lên, mới vừa bay đến ba trượng cao đã bị một bức tường vô hình cảm lại, ngã xuống trên mặt đất.

Kiếm khí như phi hồng quán thiên* phóng lên cao, chung quanh lan tràn, thế không thể đỡ! (*mưa bay khắp trời)

Hàn Nguyệt sương hoa kiếm trong suốt cùng Lưu tinh kiếm trong tay Dịch Thần, một trắng một xanh, giống như hai con giao long tự do bay lượn trong khu rừng cổ thụ.

Kiếm chiêu đi nhanh, kiếm thế tăng mạnh…

Sau, hai con giao long biến thành hai đạo tia chớp, gắt gao rối rắm thành một đoàn. Kiếm phong vù vù điên cuồng gào thét, giống như cuồng phong, lại giống như triều dâng!

Đã phân không rõ rốt cuộc người nào là Mạc Vô Tình, người nào là Dịch Thần!

Ngay ở khi bất phân thắng bại, có đột biến phát sinh. Một đường mũi nhọn lạnh lẽo giống như ngôi sao kim lóe sáng giữa trời đêm, ở trong cuồng phong phá vây mà ra!

Tựa như sông băng vỡ toang một góc, theo sau mà đến chính là tuyết lở phác thiên cái địa!

Bên ngoài rõ ràng là diễm dương cao chiếu, nhưng trong rừng, một mảng lớn kiếm khí quạnh quẽ như nước như ánh trăng như sương đêm…, nháy mắt xua tan gió xoáy, tản mác đầy khu rừng!

Ngươi đã từng thấy ánh trăng trút xuống đầy trời sao?

Ngươi từng gặp qua ánh trăng mỹ diệu như trong mộng này sao?

Ngươi có biết, không có bất luận kẻ nào trốn thoát khỏi ánh trăng này, cũng không có bất luận kẻ nào có thể trốn thoát khỏi chiêu kiếm này!

Bởi vì ngươi căn bản không thể né tránh ánh sáng!

Hảo một thanh Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm, hảo một Lãnh Kiếm Vô Tình!

Trong lòng duy chỉ có một tiếng thở dài, Dịch Thần đứng thẳng bất động trên mặt đất, bởi vì hắn đã vô pháp né tránh!

Lá cây ào ạt rụng, bị kiếm khí đánh rơi đích lá cây đầy trời vũ lộng như hoa tuyết, không ngừng mà rơi xuống phía trên hai người.

“Ta thua?” Dịch Thần suy sụp hạ vai, đáng thương hề hề mà nhìn vào mắt Mạc Vô Tình.

“Ngươi thua!”

Mạc Vô Tình lãnh đạm nhìn lại hắn.

“Liền như vậy đã thua?”

Lần đầu tiên so kiếm, hắn ở chiêu thứ năm liền bại bởi y, lần thứ hai so kiếm, hắn chống được chiêu thứ tám. Hàn Nguyệt Sương Hoa kiếm pháp, tổng cộng chỉ có mười một thức, hắn nguyên tưởng rằng lần này hắn sẽ tạo ra kết quả bất đồng. Nhưng không nghĩ tới, hắn đúng là vẫn không đột phá được.

“Ngươi có thể ngăn ta mười chiêu, đủ có thể xếp vào nhất hàng lưu cao thủ.”

Mạc Vô Tình mặt ngoài bất động thanh sắc, nội tâm lại âm thầm kinh ngạc, một năm không thấy, hắn tiến bộ thật là kinh người.

Có điều hiển nhiên đối phương cũng không vừa lòng.

Qua một lúc lâu

“Đáng giận!” Dịch Thần đột nhiên nhảy dựng lên, một bộ đấm ngực dậm chân đau lòng. “Ta bế quan suy nghĩ ước chừng nửa năm, tự cho là hẳn là hoàn toàn có thể phá giải cuối cùng một kiếm của ngươi —— Thiên Địa Vô Cực, hơn nữa khi đó ngươi rõ ràng đã bị ta ngăn chặn , nhưng là vì cái gì, ngươi lập tức có thể bạt ra một kiếm từ góc độ này, chuyển bại thành thắng?”

“Chân chính thua ở trên tay ta không phải là kiếm pháp của ngươi, mà là tâm của ngươi.”

Mạc Vô Tình thản nhiên nói.

“Tâm?”

“Đúng!”

“Giải thích thế nào?”

“Kiếm từ tâm sinh, tâm tùy ý động. Ý tu tới tinh khiết, kiếm phương thành dụng cụ.”

“Này này… Liệu ngươi có thể đem bốn câu thành ngữ khó đọc của ngươi giải thích một chút?”

Dịch Thần lại sờ sờ cái mũi của mình.

“Ngươi nghĩ quá mức chu toàn… Ngược lại làm cho khi chân chính xuất kiếm mang theo sự do dự cố kỵ thật mạnh. Tâm tư của ngươi không tinh thuần, kiếm tự nhiên không thể nhanh.”

Nói xong mấy lời này, Mạc Vô Tình đột nhiên phát giác, chính mình dường như đã thật lâu, thật lâu chưa cùng người ta nói một câu dài như vậy.

Y lập tức liền ngậm miệng.

Dịch Thần chính nghe được mùi ngon hết sức, chợt thấy y xoay người muốn đi, vội vàng đuổi theo.

“Uy, sao nói được một nửa lại thôi?”

“Ta phải đi.”

“Nhanh như vậy đã đi? Chúng ta tốt xấu cũng liên tục tỷ thí ba năm, có nói như thế nào cũng có thể xem như bằng hữu…”

“Ta không có bằng hữu.” Mạc Vô Tình lập tức ngắt lời hắn.

“Hảo, hảo, hảo, ta biết ngươi không cần bằng hữu, vậy ngươi có còn muốn biết tin tức của Nguyệt Hải song hiệp hay không? ”

‘Nguyệt Hải song hiệp’ bốn chữ vừa lọt vào tai, Mạc Vô Tình liền chùng cước bộ.

“Muốn biết liền đi theo ta.”

“…Đi a!”

Thấy y đứng thẳng bất động, Dịch Thần ôm lấy tay y, không hề phân trần mà đem y hướng dưới chân núi lôi đi.

“Kỳ quái, ngày nắng nóng như vậy, tay ngươi như thế nào lạnh thế này?”

Cảm giác mát lạnh từ bàn tay y truyền lại, Dịch Thần theo bản năng nhéo nhéo tay y, lẩm bẩm một câu, tiếp tục lôi kéo y hướng về phía trước đi.

Bước chân Mạc Vô Tình thiếu chút nữa vấp lại, nhưng y rất nhanh liền ổn định thân hình.

Y lạnh lùng nhìn nam nhân đang lôi kéo y xuống núi, sắc mặt khẽ biến, lại rốt cục không bỏ tay hắn ra…

Bởi vì từ bàn tay kia truyền đến một loại xúc cảm thực mạc danh kỳ diệu, xúc cảm chưa từng có …

Không chán ghét… Không chỉ không chán ghét, nhưng lại là ấm áp thoải mái…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.