Không có hi vọng không đáng sợ, chỉ có hi vọng rồi bị tan vỡ mới đang sợ. Không có lòng tin không đáng sợ, đáng sợ là bị phản bội khi ngay khi vừa mới có lòng tin…
“Cừu đại ca!”
Dịch Thần kích động, lập tức cắt ngang lời Cừu Kính. “Huynh đệ chúng ta thật lâu không gặp mặt, có chút chuyện tìm chỗ nói riêng được không?”
Dứt lời hắn kéo tay Cừu Kính liền vội vã đi về phía trước.
Đột nhiên, cổ tay Dịch Thần bị cường ngạnh nắm lại.
Vừa quay đầu, chạm vào một đôi mắt lạnh như băng, Dịch Thần run lên.
“Không cần nói riêng, có chuyện gì vẫn là công khai thì tốt hơn.”
Thanh âm cứng nhắc mà âm lãnh, một chữ một chữ, rót vào trái tim.
“Này… Không cần đi… Chỉ là ta cùng cừu đại ca có chút chuyện riêng…”
Dịch Thần vốn muốn nở nụ cười vô tư tiêu sái như cũ ngăn cản y, lại không biết chính mình cười đến so với khóc càng khó xem.
“Ngươi vừa rồi nói gì đó?”
Mạc Vô Tình lạnh lùng chuyển sang hỏi Cừu Kính.
“Phụ mẫu của Dịch Thần cùng sư phụ hắn đều thực mong nhớ hắn a…”
Cừu Kính nghi hoặc nhìn khuôn mặt hắn âm trầm.
“Không phải câu này! Câu tiếp theo!”
“Vô Tình, đừng hỏi !”
Dịch Thần đột nhiên nói.
“Mạc….. Vô Tình.” Cừu Kính cuối cùng tỉnh ngộ lại đây. “Nguyên lai ngươi chính là Mạc Vô Tình!”
Lãnh Kiếm Vô Tình, thiên hạ Đệ nhất kiếm—— Mạc Vô Tình! Chính là nam tử lãnh ngạnh như núi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh/1973683/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.