2
Sau một thời thời gian, kết quả giám định tổn thất được đưa ra.
Vì trách nhiệm hoàn toàn thuộc về bên tôi, không bao gồm bảo hiểm ô tô, cá nhân tôi cần phải trả cho đối phương 22 vạn nhân dân tệ.
Dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng tôi vẫn bị sốc trước con số này.
Trước mắt chỉ là một mảnh đen kịt, ngã quỵ xuống đất.
22 vạn?
Chỉ trong một buổi sáng mà tôi đã thành con nợ rồi.
Tôi phải tăng ca bao nhiêu giờ? Phải không ăn không uống, làm việc chăm chỉ trong bao nhiêu năm mới trả hết nợ đây?
Đáng ra sáng nay tôi không nên ra ngoài mới đúng.
Cuộc sống của tôi chỉ vừa mới bắt đầu mà đã phải nai lưng ra đi làm trả nợ rồi.
Người giám định tổn thất đã lịch sự hỏi tôi cách thanh toán số tiền bồi thường.
Tôi chỉ có thể nói thật là tạm thời tôi không có nhiều tiền như vậy.
Trong trường hợp này, hai bên cần ngồi lại thương lượng.
3
Tôi run rẩy bước vào phòng VIP.
Người đàn ông đối diện mặc một chiếc áo sơ mi sọc xám đơn giản, quần tây ống đứng màu đen, khoanh chân nhàn nhã dựa vào ghế sô pha da, lộ ra vẻ lười biếng mà tao nhã.
Chú tài xế đứng bên cạnh chắc thấy tôi nhìn quen quen nên cúi xuống ghé vào tai anh ấy nói gì đó.
"Em là nhân viên của công ty chúng tôi?"
Anh ấy bất ngờ nhìn tôi.
Tôi vô thức đứng thẳng dậy: "Đúng vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-yeu-em/2937220/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.