19
Chiếc xe thể thao lao thẳng theo con đường nhựa quanh co, hai bên đường là rừng rậm.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên của khu phức hợp này hình như là Kỳ nghỉ bán đảo và nó là một trong những khu biệt thự đắt giá nhất thành phố.
Không lâu sau, xe dừng trước một ngôi biệt thự ba tầng phong cách hiện đại.
"Đây là đâu vậy?"
"Nhà tôi." Cố Dịch Trạch trả lời ngắn gọn.
Cái gì?
Tôi bị sốc: "Anh, anh dẫn tôi tới nhà anh làm gì?"
"Yên tâm đi, ông nội tôi trước đây là bác sĩ, vết thương ở chân này cũng không đáng ngại."
Yên tâm? Tôi không thể yên tâm về nó được.
Bây giờ là vấn đề vết thương ở chân à, căn bản không phải được hay không?
"Cái đó, tôi không chữa trị nữa, anh mau mau đưa tôi trở về đi."
Cố Dịch Trạch bối rối: "Sao lại không chữa nữa?"
Anh ấy thậm chí còn hỏi tôi tại sao.
"Không có nhân viên nào muốn tình cờ gặp chủ tịch công ty của mình ngoài giờ làm việc được không. Anh không muốn đưa tôi thì để tôi tự về."
Cố Dịch Trạch khó hiểu nhìn tôi một lúc, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, hai tay đỡ trán cười.
"Tống Nhiễm, em sợ bố tôi như vậy, con gái bình thường sẽ không có phản ứng như em đâu."
Tôi biết anh ấy muốn nói gì.
Những người con gái bình thường khi nhìn thấy chủ tịch sẽ vội vàng muốn gọi là bố rồi, nhưng tôi vốn nhút nhát và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-yeu-em/2937195/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.