7.
“Ôi, Lục Diệc Chu phải không? Tay cậu vẫn còn bó thạch cao sao? Vậy nên cậu bỏ thi đấu à?”
Mọi người đều chú ý tới tay Lục Diệc Chu, thanh niên tóc vàng lập tức hưng phấn khi nhìn thấy cánh tay bị thương của Lục Diệc Chu.
“Tề Vân Thanh, cậu yên tâm đi. Tôi sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.”
Lục Diệc Chu mặt không đổi sắc kéo tôi một cái, đưa tôi vào trong tầm mắt của mọi người.
“Trận đấu sắp tới, do cô gái thay tôi tham gia.”
Mấy người đó đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì bật cười, Tề Vân Thanh thậm chí còn cười đến mức nước mắt chảy cả ra.
“Lục Diệc Chu đầu óc của cậu không có vấn đề chứ? Gọi một người phụ nữ thay cậu thi đấu? Ha ha ha ha!”
Trong lúc nói chuyện anh ta còn tới nhéo nhéo cánh tay của tôi.
"Bộ dạng cũng rất đẹp, cái cánh tay gầy gộc này. Đã chơi qua leo núi chưa, mà dám tới thi đấu?"
Tôi rất bất mãn trừng mắt nhìn anh ta một cái:
"Tôi đã leo núi!"
Những người ở đó cười to hơn.
"Ai u Lục Diệc Chu, cậu đã đi đâu tìm được một kẻ dở hơi như vậy? Được rồi, vậy thì để cho cô ấy thay cậu thi đấu!"
“Em gái nhỏ, đợi lát nữa cũng đừng bị dọa khóc nhé ha ha ha......”
Tề Vân Thanh vỗ vỗ mặt tôi, ánh mắt trêu chọc lại không cho là đúng.
Tôi nhéo nắm đấm, yên lặng lẩm bẩm:
‘Bồi thường không nổi bồi thường không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-vap-phai-anh/2765506/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.