Công việc hướng dẫn cho các oan hồn đi vào Địa Phủ tuy không phải là một công việc khó khăn, nhưng lại hết sức nhàm chán. Hằng ngày, ta cứ đưa hết lượt oan hồn này đến lượt oan hồn khác từ Quỷ Môn Quan đến tận cầu Nại Hà rồi lại vòng ra ngoài đón lượt tiếp theo.
Làm việc với những vong hồn này lâu ngày, ta cũng dần hình thành một chút cảm nhận về cái gọi là nhân tình thế thái. Ta gặp rất nhiều vong hồn dã quỷ với những hoàn cảnh khác nhau, có người lúc đi đầu thai rất vui vẻ nhẹ nhàng, nhưng cũng có người lại không nở rời bỏ chốn nhân gian, cứ quay đầu lại nhìn về một điều gì đó trông có vẻ rất vô định, có những cặp đôi hạnh phúc nắm tay nhau đi đến cuối đường, hẹn ước đủ điều, nhưng cũng có những người lại đơn độc, buồn khổ…
Ta cũng vì thế mà trở nên đa sầu đa cảm hơn, nhiều lúc bản thân cũng muốn hỏi han, xem thử ở dưới nhân gian họ rốt cuộc đã trải qua những kiếp nạn gì, nhưng ta lại có cảm giác sợ hãi, vì sắp tới đây chính ta cũng là người đi đầu thai, ta sợ một khi đã biết được những điều này, bản thân lại không có can đảm mà trải qua giống như họ. Dần đà, ta quyết định gạt bỏ đi những cảm xúc này, trở nên giống như lũ tiểu quỷ kia, chỉ tập trung hoàn thành tốt công việc của mình.
Thời gian trôi qua, thấm thoát ta đã cán mốc trăm năm làm việc không công dưới Địa Phủ. Sau quá trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-vap-nga-lich-kiep-cung-khong-yen/2766120/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.