Viên Hạo là bị đói bụng làm cho tỉnh lại, cậu mở mắt lại liền nhìn thấy mình đang nằm tại một mảnh đất hoang vu trống trải. Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cậu mới nhớ mình vừa bị tai nạn xe cộ. Chỉ là không bết mình đang ở nơi nào? Cậu bò lên, hoạt động chân tay một chút, may là không có bị thương. Chỉ là vị trí của cậu hiện tại, trên đất lại không có một ngọn cỏ nào hết, hầu như chỉ có mấy viên đá to nhỏ khác nhau, cậu lớn tiếng kêu gọi một lúc, nghĩ là có thể hay không tìm được người cùng cảnh ngộ. Nhưng mà nơi đây không có một bóng người, không nghe thấy một người trả lời. Cái di động chết tiệt kia, đã sớm không mở được, cũng không biết là không còn pin, hay là đã bị hỏng rồi..
Viên Hạo từ trong bao móc ra một cái bánh bột ngô bắt đầu ăn, loại bánh bột ngô này là đặc sản địa phương, qua tết thì phố lớn ngõ nhỏ đều có bán, là một loại thực phẩm nướng, mùa đông có thể để rất lâu, vừa có thể ăn luôn, cũng có thể bỏ vào nước sôi ngâm cho mềm rồi ăn, là loại đồ ăn lót dạ mọi người đều thích ăn. Cậu mua hai mươi cái bỏ vào trong bao, dùng bình nước khoáng đổ nước suối trong không gian vào đặt ở trong bao, đây là đồ ăn ở trên xe cậu vì chính mình chuẩn bị.
Cái nước suối kia vô cùng trong, so với nước suối bán trên thị trường thì cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, cậu đã một thời gian dài không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-phon-dien-thi-dai-thoi-dai-sinh-san-vo-tinh/56815/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.