Lý Ích đột nhiên đến khiến Viên Hạo có chút giật mình.
“Nhìn thấy tôi rất giật mình sao?” Lý Ích giống như nhìn thấu tâm sự của cậu, thẳng thắng hỏi.
“Hmm, có chút.” Viên Hạo ngạc nhiên, đến nửa ngày mới lắp ba lắp bắp trả lời. Không biết tại sao, Viên Hạo đối với Lý Ích cảm thấy có chút không dám tiếp cận, cậu thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi. Đặc biệt loại phương thức nói chuyện này của Lý Ích, đều làm cho người khác có cảm giác không thể trả lời. Viên Hạo có chút không thích phương pháp này lắm, luôn có cảm giác bức bách.
“Tôi muốn dùng những thứ đồ này, muốn đổi một ít cao lương diện với cậu.” Lý Ích căn bản cũng không để ý câu trả lời này, tự mình lấy ra một đống đồ vật. Người này hung hăng quen rồi, nói chuyện vô hình trung mang theo một luồng áp bách, khiến người khác không thể từ chối. Cái này cũng là nguyên nhân Viên Hạo không quá quen thuộc hắn.
Viên Hạo còn không kịp nói chuyện, liền thấy Lý Ích lấy ra một bao nặng hơn mười cân hạt cao lương, lại lấy một khối thịt ra, lại đón lấy, không cần nhìn, Viên Hạo đều biết là cái gì, giống hệt như lần trước Dương Phi mang tới.
“Dương Phi nói cho anh là đã tới?” Viên Hạo nhỏ giọng hỏi, mục đích của người này,khẳng định là giống như Dương Phi, không chừng cái tên Dương Phi này, còn thêm mắm dặm muối nói gì đó với Lý Ích. Bất quá là một bữa rau dưa, mang về một chút cao lương ớt thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-phon-dien-thi-dai-thoi-dai-sinh-san-vo-tinh/2067272/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.