Trên tay có tiền, Viên Hạo nói với An Tâm muốn mang An Bình đi chữa bệnh, An Tâm đương nhiên cũng hi vọng như vậy, nhưng An Bình lại không đồng ý đi.
“Hiện tại không thể đi ra ngoài. Các cậu hôm qua vừa bán dưa chuột, chỉ sợ đã có người chú ý đến.” An Bình đánh chết cũng không chịu đi.
“Thân thể của cậu quan trọng hơn, hơn nữa chúng ta đi nhanh về nhanh, ban ngày vẫn là không có chuyện gì được.”
“Không đi, hiện tại chỉ sợ nhất cử nhất động của cậu đã bị người ta xem trong mắt, cậu lẽ nào lại quên, Lý Ích làm sao lại xuất hiện ở chợ nhanh như vậy, không có ai giám thị cậu, hắn làm sao có thể biết được nhanh như vậy?” An Bình nhắc nhở bọn họ.
“Đúng nha. Lần trước chúng ta gặp hắn ở chợ Thạch Khẩu, lần này lại ở chợ Thạch Sơn vốn cách rất xa nơi đó a.” Chính Viên Hạo cũng cảm thấy quá trùng hợp, địa phương xa như vậy, nếu như không phải nhất nhất để ý thì sao lại phát hiện ra cậu ngay lập tức. Vừa nghĩ tới Lý Ích cùng Phi Dương đưa danh thiếp cho cậu, liền cảm thấy tay nóng lên, vội vàng ném xuống đất.
“Trước tiên cầm lấy đi, nói không chừng còn phát huy được tác dụng.” An Bình nhặt lên nhìn một chút, đồ vật tinh tế khéo léo như vậy, chứng tỏ chủ nhân của chúng nó đều là người có địa vị không thấp, đại nhân vật tuy rằng khó tiếp cận, nhưng nhận thức đại nhân vật chung quy mới là có lợi. Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-phon-dien-thi-dai-thoi-dai-sinh-san-vo-tinh/2067255/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.