Tâm tình của An Bình cùng An Tâm đều không ổn định, nói đến chuyện thương tâm, cả hai người đều hận không thể ôm đầu khóc rống lên, Viên Hạo đối với thế giới này cũng không có tìm hiểu rõ ràng, từ trong lời nói của bọn họ cũng không thể hiểu được quá nhiều, chỉ đành hỏi lại: “Vậy chúng ta có thể đi báo cảnh sát hay không, có lẽ cảnh sát có thể tìm ra được một số người khác a?”
“Ha ha, cậu không biết, nếu như chúng ta đi báo cảnh sát còn có thể bị coi là người xấu đến a. Hằng năm có bao nhiều á nhân bị giết, lại có bao nhiêu á nhân sinh sống ở vực sâu tuyệt vọng, chính phủ thì chỉ được cái hô hào sẽ không kỳ thị á nhân, nhưng muốn làm tăng địa vị của á nhân trong xã hội thì phải chờ ngân sách, bao nhiêu năm nay, á nhân vẫn như trước sống ở tầng đáy xã hội, cuộc sống khổ cực ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí còn bị coi như là món đồ chơi, sống đến một chút tôn nghiêm cũng không có.” An Bình càng nói càng kích động, che ngực ho kịch liệt.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” An Tâm vội vàng ngăn cản hắn, Viên Hạo cũng vội vàng đi bưng một chén nước cho hắn, rồi để cho hắn nằm xuống cố gắng nghỉ ngơi. An Bình uống nước xong, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, chậm rãi bình tĩnh lại, rất nhanh liền ngủ mất. Viên Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho An Tâm đi ra ngoài nói chuyện một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-phon-dien-thi-dai-thoi-dai-sinh-san-vo-tinh/2067251/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.